Truyện quái quỷ gì thế ! Biến thái hết chỗ !
 
Cơn giận qua  chỉ trong vài giây, nhiều hơn là sự chán nản.
 
Môi trường thế giới  là , chỉ    thích ứng nổi.
 
Hơn nữa,  thể  vốn là bạn đời của Thiên Lân,    thế cũng là lẽ đương nhiên,  còn   gì?
 
Chẳng lẽ   la lối,  lóc,  loạn lên?
 
 trốn tránh  ,  mà   vẫn nhẫn nại  ép buộc ,  là  tôn trọng .
 
  thật sự  bức bối, chẳng lẽ cứ coi như  cọc gỗ đ.â.m xuyên?
 
Thôi ,  thể  vốn   của , coi như trải nghiệm trong game thực tế ảo ?
 
Khi Thiên Lân   nhà,  mới dám âm thầm tiếc thương cho sự trinh tiết  mất và lòng tự tôn trai thẳng bay xa.
 
Lúc Thiên Lân ở nhà, chỉ cần    ngang,   bật dậy như lò xo, chạy xa tám trượng.
 
Thiên Lân và Hứa Đa  hành động của   cho ngẩn .
 
Thật sự,  giống như chim sợ cành cong, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến  cảnh giác quá mức. Đến nỗi chính  cũng cảm thấy  sắp suy nhược thần kinh.
 
 từng lén lút  bỏ nhà .
 
Vừa  khỏi cửa chừng mười mét,   lính gác quất roi quát: “Người , con ! Mau về nhà ! Ngoài  nguy hiểm!”
 
 chẳng hiểu gì nhưng quý mạng hơn.
 
Tối hôm đó, Thiên Lân về nhà, hỏi : “Ngươi   ngoài ?”
 
 co ro gật đầu.
 
Anh  trầm ngâm.
 
Mấy ngày , Thiên Lân  với : “Ngày mai   ngoài thu thập thực phẩm.”
 
“Thật ?”  phấn khích, bước gần  hai bước   dừng vội, “Ta cần chuẩn  gì , Hứa Đa   ?”
 
Anh  cẩn thận quan sát : “Nó  , ngươi cũng  cần chuẩn .”
 
—------
 
Sáng sớm, ăn uống xong,  chuẩn  xuất phát.
 
Thiên Lân đeo gùi, thắt đao dài và bình nước bên hông,  chờ  cổng sân.
 
 vội vã ăn mấy miếng cơm, cầm theo bánh bao: “Sao  gọi ?”
 
“Không , còn sớm.”
 
Sớm cái der…
 
  mười mấy  khác   mặt, trông  vẻ  đến trễ nhất.
 
Vương Hàm kéo   nhóm .
 
Sau đó,  trở thành trung tâm của  lời đồn.
 
“Ngươi thật sự vay nặng lãi ?”
 
“Rồi còn  lừa hết tiền?”
 
“Ngươi thật sự một  đánh với năm tên thú nhân?”
 
“Wow! Ngươi giỏi quá!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-muon-ly-hon-nguoi-chong-thu-nhan/5.html.]
“Phải đấy, nhờ ngươi mà cả thành giới nghiêm, trấn áp bọn lưu manh!”
 
“Cảm ơn ngươi nhé! Giờ  đường cảm giác an  hơn hẳn!”
 
“Ngươi   đánh con ở nhà nữa chứ? Dù bực cũng đừng đánh con nít mà!”
 
“Hứa Xuyết,  nhất  đừng qua  với nhà thúc ngươi nữa, mỗi  đến đó về là ngươi  giận cá c.h.é.m thớt với con trai—”
 
“Này  ! Hứa Lạc   quấn lấy phu quân ngươi kìa!”
 
“Mau  ngăn   !”
 
Thế là  như cây lao  họ ném thẳng tới  mặt Thiên Lân.
 
“Có chuyện gì ?” Thiên Lân lau đao, trong mắt thoáng ý .
 
 lắc đầu.
 
  đẩy tới đây, chứ    định  gì .
 
Thiên Lân xách một cái gùi lên: “Cầm cái ,  đường về  sẽ mang giúp ngươi.”
 
Tiện tay đưa luôn con d.a.o  lau: “Để phòng .”
 
: “…Cảm ơn.”
 
 tưởng   tự mang, ai ngờ là chuẩn  cho ?
 
 cầm gùi và d.a.o   đám  hóng hớt.
 
Họ lập tức xôn xao.
 
“Thấy , mặt Hứa Lạc xanh lè !”
 
“ ! Thiên Lân  thèm  , chỉ đến khi Hứa Xuyết tới mới ngẩng lên!”
 
“Cái gùi đó là Thiên Lân chuẩn  cho ngươi ?”
 
“Nhìn kìa, bình nước đeo  hông Thiên Lân! Thú nhân ít khi uống nước,  bình đó chuẩn  cho ai còn  rõ ?”
 
“Aiya! Chồng ngươi thật  với ngươi !”
 
“Hứa Xuyết,  đừng  chuyện ngốc nữa nhé!”
 
: “…”
 
Nỗi buồn vui của con  vốn  giống ,  thực sự  hiểu  họ  hào hứng như .
 
Lúc chuẩn  rời thành,   gọi  .
 
“A Xuyết,   về.”
 
Là một giọng nam dịu dàng, mang theo nụ .
 
Là một thú nhân, da trắng, dáng gầy, mắt xanh biếc, mặc áo dài màu xám, cả  toát lên vẻ ôn hòa.
 
  ,   cũng  .
 
Cả  gian lặng ngắt như tờ, sự im lặng  ngấm ngầm sóng ngầm, dường như chuẩn  nổ tung tin đồn khắp cả thành.
 
“Đường , chẳng  là… ca ca Phù Lệ ? Huynh đưa hết tiền cho   kinh doanh… Ca ca Phù Lệ,  kiếm  tiền  về  ?”
 
Hoài nek
Hứa Lạc giả bộ ngây thơ, thốt lên phá tan bầu  khí.
 
Thật ,   cảm ơn , nếu   cũng chẳng    là ai và  quan hệ gì với nguyên chủ.
 
Lúc   nên  gì đây?