Căn nhà ở ngoại ô Nam Thành trông hết sức bình thường, lẫn những ngôi nhà khác.
Một đàn ông trung niên thở hổn hển, chạy như bay về phía căn nhà. Hốc mắt lõm sâu, quầng thâm đen sì, cả gầy gò chỉ còn da bọc xương.
Một ngày tốt lành
Vừa bước nhà, sợ hãi kêu lên: “Phương Nhược Thủy, bọn họ sắp đến bắt !”
Ngay đó, một cô gái trẻ đẩy xe lăn .
Cô hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dung mạo xinh , khí chất dịu dàng, ngay cả căn phòng tuềnh toàng cũng trở nên sáng bừng vì cô .
Tuy nhiên, lời của cô hề dịu dàng chút nào.
Cô lạnh lùng trừng mắt đàn ông trung niên: “Không bảo ông đừng đến tìm lúc ? Không c.h.ế.t thì cút cho khuất mắt !”
Nói xong, cô cúi đầu, nâng chiếc hộp đựng tro cốt trong tay, ánh mắt trở nên dịu dàng, như đang chuyện với ai đó: “Chị ơi, là do ông quá ồn ào, em cũng mắng ông .
Hả? Chị mắng khác ?
Được , em sẽ mắng khác nữa, Nhược Thủy mãi mãi là cô bé ngoan ngoãn của chị…”
Người đàn ông trung niên thấy , sợ hãi lùi hai bước.
Phương Nhược Thủy thoạt yếu đuối, nhu nhược, cơ thể lành lặn, thậm chí cần chăm sóc, nhưng thực tế cô giống như mãnh thú.
Hắn suýt chút nữa thì quên mất, Phương Nhược Thủy mỗi ngày buổi trưa và buổi tối, cũng chính là lúc âm dương giao hòa, đều ôm một chiếc hộp đựng tro cốt lẩm bẩm gì đó, như thể gọi bên trong tỉnh .
Lần , vô tình quấy rầy cô một , kết quả là cô đặt một sợi dây thừng thắt nút bên trong bức tường nhà - ám chỉ treo cổ chết.
Tối hôm đó, bất giác thức dậy, cầm lấy sợi dây thừng, treo lên đèn chùm. Nếu đèn chùm chịu sức nặng, suýt chết.
Rõ ràng hai họ đều là của U Đô, cử đến Nam Thành để thực hiện nhiệm vụ, đáng lẽ là đồng bọn thiết. Vậy mà đối phương tay với chút kiêng dè.
Thật là điên rồ!
đối phương là thuộc tầng lớp trung lưu của U Đô, tương lai thể sẽ thăng lên tầng lớp cao hơn, khác với , kẻ ở tầng lớp thấp nhất.
Trong lòng đàn ông trung niên vô cùng phẫn nộ, nhưng dám biểu hiện mặt Phương Nhược Thủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-36-ram-thang-bay.html.]
Hắn nghĩ đến những đang truy bắt , trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ. Những năm qua, vì kiếm tiền, nhiều chuyện , ví dụ như phép kéo dài mạng sống cho những ông chủ mắc bệnh nan y, là bùa mượn vận may cho các minh tinh nhỏ từ những bạn bát tự giống hệt họ.
Gieo gió gặt bão, để mắt tới, sống chui sống lủi như chuột chạy qua đường, bất đắc dĩ gia nhập U Đô, tìm kiếm sự che chở của U Đô.
Nhờ sự giúp đỡ của U Đô, che giấu phận , tại đột nhiên phát hiện nơi ở, chân tướng cũng Cục Quản lý Sự kiện Đặc biệt đưa danh sách truy nã.
Nếu bắt, cho dù kết án tử hình, e rằng cũng tù mọt gông.
Người đàn ông trung niên cắn răng, lấy hết can đảm, về phía Phương Nhược Thủy: “Phương tiểu thư, cũng là của U Đô, hơn nữa còn là đồng bọn cùng thực hiện nhiệm vụ với cô, cô nhất định giúp ."
Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lẽo b.ắ.n về phía , Phương Nhược Thủy quấy rầy, lớp mặt nạ dịu dàng xé toạc: “Ông tưởng ông là ai? Hôm nay g.i.ế.c ông, bọn họ cũng sẽ truy cứu , ông sống c.h.ế.t thì liên quan gì đến ?”
Người đàn ông trung niên , sắc mặt tái mét, mất hết sức lực, như thể nghĩ đến điều gì, liền khơi gợi lòng tham của đối phương: “Phương tiểu thư, nhiệm vụ khó khăn, giúp đỡ, với tình trạng bất tiện trong di chuyển như cô, e rằng khó thành nhiệm vụ."
Đã dùng tình đồng bọn lay chuyển Phương Nhược Thủy, thì dùng lợi ích .
Người đàn ông trung niên sống mũi khoằm liếc đôi chân của Phương Nhược Thủy. Đôi chân che khuất lớp chăn, mềm nhũn, xoắn một cách kỳ quái.
Đó chính là kết cục của việc học tập Lỗ Ban thư.
Người đàn ông trung niên cho rằng, phân tích lợi hại rõ ràng, còn cho Phương Nhược Thủy tầm quan trọng của sự việc, cô nhất định sẽ tay giúp đỡ .
Tuy nhiên, điều khiến ngờ là, Phương Nhược Thủy thấy chằm chằm đôi chân khiếm khuyết của , lập tức nổi trận lôi đình, cả như bốc hỏa.
Người đàn ông trung niên thấy biểu cảm của cô , trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, luôn cảm thấy điều chẳng lành sắp xảy .
Dưới ánh mắt kinh hãi của , Phương Nhược Thủy lấy từ trong túi một con búp bê cỏ.
Con búp bê bện bằng rơm rạ, mặt vẽ ngũ quan, ghi tên và ngày tháng năm sinh.
Nhìn rõ hình dáng con búp bê cỏ, đàn ông trung niên trợn trừng mắt, phẫn nộ tột độ, trong nháy mắt quên mất nỗi sợ hãi đối với Phương Nhược Thủy, lao về phía như tên bắn.
Trong đầu lúc chỉ còn một ý nghĩ.
Phải nhanh chóng cướp lấy con búp bê cỏ đó!
Tuy nhiên, phản ứng của Phương Nhược Thủy còn nhanh hơn, cô lấy một chiếc đinh kim loại sắc nhọn, đ.â.m thẳng chân con búp bê cỏ.
“A a a a a!”
Một tiếng hét xé ruột xé gan vang lên.