Nghe An Như Cố , nghiến răng nghiến lợi, âm thầm hạ quyết tâm.
An Như Cố chỉ điểm cho vài câu, hữu duyên hài lòng, donate vài món quà vui vẻ định tắt máy.
Nghe thấy lời phán đoán cát tường như , trong lòng Tiểu Lý chút chua xót: “Streamer, cô vận may của trong mười năm tới , thể đổi ?”
“Vừa , tích cực việc thiện, , sách thánh hiền, muôn nơi, tự nhiên sẽ lên nhiều.” An Như Cố nhắc nhở: “Vận mệnh của chủ yếu là thiệt thòi về đường tình duyên, nhớ chú ý chuyện tình cảm, lựa chọn cẩn thận. Sau khi xác định quan hệ, nhớ cẩn thận nhiều, đừng nóng vội.”
Nghe thấy vận mệnh thể đổi, trong lòng Tiểu Lý an tâm hơn nhiều, donate vài viên ngọc trai Nam Hải hài lòng rời .
Sau khi cúp máy, bình luận trong phòng livestream vẫn nhiều, che kín mặt An Như Cố. Phần lớn tắt bình luận mới thể thấy mặt cô rõ ràng.
Có lẽ là vì cô phá lệ xem bói cho đồng nghiệp của hữu duyên, nhiều xem đều nảy sinh ý đồ.
[Streamer, cũng xem bói, nhà nghèo ba đời , cô thể xem mệnh cho ?]
An Như Cố suy nghĩ một chút, : “Đương nhiên là thể, cả đời chỉ một mạng thôi.”
Người xem trong phòng livestream: “???”
[Vấn đề đến , ai hai mạng?]
[《Văn học lời vô nghĩa》]
[Mọi nhận streamer đang lừa các ! Thật cũng là thần toán, tìm là . bấm ngón tay tính toán, streamer sắp tăng ca phát phúc lợi cho chúng .]
An Như Cố trêu chọc một chút, để ý đến những bình luận ồn ào, hẹn thời gian livestream với bọn họ tắt máy.
Tăng ca là thể tăng ca, cả đời cũng thể tăng ca.
Không thể để bản mệt mỏi đến mức rụng tóc như hữu duyên !
Mùa đông trôi qua, mùa xuân đến, gió xuân thổi khắp cánh đồng, một mùa xuân nữa. Trên núi Xuất Vân, cây cối xanh tươi, hoa dại nở rộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-527.html.]
An Như Cố tu luyện xong, đang dùng khăn lau mồ hôi trán, thì Thực Mộng Thú vội vã chạy , lo lắng : “Hình như bọn họ manh mối về quốc bảo !”
Nó đang đến những nước ngoài vẫn ở trong nước. Trước đó, bọn họ Cửu Đỉnh xuất thế, liền lấy đủ lý do để ở , bề ngoài là du lịch, nhưng thật là đang âm thầm tìm kiếm Cửu Đỉnh.
Những nước ngoài chút bản lĩnh, thiên cơ của tu hành che giấu, cho nên cô thể tính hành tung của bọn họ, bèn nhờ Thực Mộng Thú và bé gái theo dõi bọn họ thông qua giấc mơ, xem xem hành tung của bọn họ.
Trong lòng cô hề chút áy náy nào, những ngấp nghé quốc bảo Cửu Đỉnh, trộm đồ của đất nước cô, dùng biện pháp đối phó bọn họ là chuyện đương nhiên.
Cô bỏ khăn xuống, sắc mặt nghiêm nghị, hỏi: “Thế nào ?”
Thực Mộng Thú vỗ vỗ chiếc lọ đựng tro cốt trong túi, chỉ thấy một bé gái mặc áo đỏ bay từ trong lọ.
Nhìn thấy An Như Cố, bé gái rụt rè trốn lưng Thực Mộng Thú, dám lên tiếng.
Lần , nó dẫn tiểu cương thi giấc mơ, An Như Cố tiếp tục tiến giấc mơ, dọa nó sợ đến mức run rẩy, để bóng ma tâm lý, thấy cô là chạy.
Thực Mộng Thú chỉ thể an ủi nó: “Hòe Hoa, đừng sợ, nến thơm và tiền giấy mà em ăn vẫn là do cô cho đấy. Em mau kể chuyện cho cô , đó cô sẽ cho em ăn nến thơm nữa!”
Nghe , mắt bé gái sáng lên, nó cũng từng ăn nến thơm, nhưng bao giờ ăn loại ngon như , mùi vị tinh khiết, thơm đến mức đầu óc choáng váng.
Một ngày tốt lành
Nếu nhân viên của nhà ma suy nghĩ của nó, chắc chắn sẽ đồng cảm. Rất nhiều yêu ma quỷ quái khi ăn đồ cúng trong nhà ma, đều rời , cố sống cố c.h.ế.t ở nhân viên.
Nó nuốt nước bọt, lấy hết can đảm : “Ban đêm lúc ngủ mơ, bọn họ thường xuyên mơ thấy lấy quốc bảo, đó trở nên giàu , nhiều xe , còn nhiều phụ nữ, bọn họ đang gì...”
Thực Mộng Thú: “...”
Thực Mộng Thú hiểu khá nhiều, vội vàng bịt miệng bé gái : “Bỏ qua chuyện , chuyện chính .”
“Ồ.” Bé gái chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp: “Bọn họ chia thành từng nhóm nhỏ theo quốc gia, hành động riêng lẻ. Em theo dõi của mấy quốc gia, thấy bọn họ giống như ruồi nhặng đầu, tìm kiếm lung tung, gì đặc biệt.”
“ tên Tư Linh đặc biệt, cùng của quốc gia đến một tòa nhà lớn. Tòa nhà đó mang đến cho con cảm giác bất an, âm u, lạnh lẽo. Em dùng giấc mơ để nhập , ẩn náu Trung Âm Thần của , vốn an . bước tòa nhà, em đẩy ngoài ngay lập tức.”
“Anh nhạy bén, suýt chút nữa phát hiện em, may mà phản ứng nhanh, kịp thời triệu hồi con về thông qua tro cốt, nếu thì lẽ em...”
(Hết chương)