Người ông trông vẫn khỏe mạnh, tinh thần cũng , giống như đây.
Cô lập tức yên tâm.
Khi thấy cô, ông cụ với cô: “Về nhà ăn cơm sớm , bố con nấu cơm xong , chỉ đợi mỗi con thôi.”
Cô vui vẻ đồng ý, : “Ông ơi, cùng về thôi, ăn cơm xong nhặt tiếp cũng muộn mà.”
Ông nội lắc đầu với cô, dùng kẹp lửa nhặt một thứ đen đen mặt đất, nhét túi ni lông: “Đợi ông nhặt xong sẽ về.”
Tiểu Văn khuyên mãi, ông nội cũng chịu về cùng cô, cô đành tự về nhà. Trên đường về, cô còn thấy bố quá lên, khiến cô lo lắng yên, cứ tưởng ông nội xảy chuyện gì lớn.
Không ngờ ông nội vẫn khỏe mạnh, còn thể nhanh nhẹn nhặt phế liệu!
Tiểu Văn dứt lời, Hành Tẩu Vạn Dặm chút sợ hãi.
Tiểu Văn nghiêm túc, giống như đang dối.
Một ngày tốt lành
Chẳng lẽ bên ngoài thật sự một giống hệt ông nội của cô?
Sức khỏe ông nội , hơn nữa họ luôn ở nhà, ông nội ngoài, bên ngoài tuyệt đối thể là ông nội! Mà ông nội cô cũng ông em sinh đôi.
Hành Tẩu Vạn Dặm hít một , rõ ràng là ban ngày ban mặt, nhưng ông cảm thấy lạnh sống lưng.
Ông cầm điện thoại lên, thấy cuộc gọi vẫn ngắt liền thở phào nhẹ nhõm: “May quá, may quá, vẫn đang gọi điện thoại.”
Ông run rẩy : “Đại sư, cô chuyện gì đang xảy ? Người bên ngoài đó là là ma?”
An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán, ánh mắt đổi, : “Theo như tương truyền, khi già sắp chết, họ thể cảm nhận đại nạn sắp đến, lúc đó linh hồn sẽ xuất khiếu, thu những dấu chân của trong quá khứ.”
“Mỗi dấu chân đều là một đoạn ký ức. Đến chỗ Diêm Vương, nộp những dấu chân thu thập .
Diêm Vương sẽ cho những dấu chân quá khứ của họ lò luyện để tiêu hủy, họ mới mất ký ức kiếp , từ đó mới thể đầu thai chuyển kiếp.”
Tiểu Văn hỏi bố, lúc mới bố đang kết nối với đại sư, chút ngộ : “À, chắc chắn là ông , con bảo là con thể nhầm mà. Con thấy ông nhặt thứ gì đó đen đen, còn tưởng là cục than nữa chứ.”
“Không, đó là dấu chân màu đen của ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-621.html.]
Khán giả trong phòng livestream: “!!!”
[Trời ơi, hóa là thu dấu chân. Ở quê cũng tục lệ , đại khái cũng giống như lời đại sư, là khi già mất , linh hồn sẽ xuất khiếu, thu dấu chân.]
[Thêm một nữa, ở quê cũng , hơn nữa còn tận mắt chứng kiến ma thu dấu chân. Hôm đó ngủ ở nhà chú , đêm khuya đột nhiên thấy tiếng bước chân lầu, là tiếng guốc gỗ đạp lên sàn nhà, kẽo kẹt kẽo kẹt. Ngày hôm hỏi bố là chuyện gì, bố bịt miệng bảo đừng hỏi. Vài hôm , chú qua đời. Lúc đó, bố mới với , thể là chú khi mất đang thu dấu chân.]
[Mẹ ơi, tưởng chuyện ma ban ngày đáng sợ, hóa vẫn còn quá ngây thơ.]
[Giờ đang dùng loa bluetooth ở nhà phát bài "Chúc May Mắn".]
Tiểu Văn sững , chợt hiểu , hóa ông nội đang nhặt cục than, mà là đang thu dấu chân!
Khoan , đại sư khi già mất sẽ thu dấu chân, chẳng lẽ ông nội sắp…
Sắc mặt cô dần tái nhợt, với vẻ khó tin: “Chẳng lẽ ông nội…”
An Như Cố gật đầu: “ .”
Tiểu Văn đau buồn khôn xiết, nước mắt kìm tuôn rơi.
Tại ông nội với cô như c.h.ế.t chứ? Ông nội cô đáng lẽ sống lâu trăm tuổi, luôn ở bên cạnh cô.
Cô lập tức dậy, chạy cửa.
“Tiểu Văn, con định ?” Hành Tẩu Vạn Dặm vội vàng hỏi.
Tiểu Văn lời ông , cứ chạy ngoài, bước kiên định.
Vừa nãy cô thấy An Như Cố thu dấu chân là quy trình bắt buộc, nếu thu thì ông nội sẽ chết!
Cô cướp những dấu chân mà ông nội thu !
Trong giây lát, cô thậm chí sợ ông nội bên ngoài thể là ma, ông nội thể nào hại cô.
Hơn nữa, cô ông nội chết, cho dù ma hại cô, cô cũng cứu ông nội về!
An Như Cố đoán suy nghĩ của cô, thở dài: “Một đời qua vô con đường, lẽ ai nhớ rõ qua bao nhiêu con đường. Linh hồn của ông chỉ đang tìm kiếm và ôn những ký ức quan trọng, thành chấp niệm của . Không thu hết tất cả dấu chân mới thể đầu thai chuyển kiếp.”
“Cô ngăn cản ông việc , thực thể đổi phận của ông , ông cuối cùng vẫn sẽ chết. Khác với đây là, khi chết, vì còn lưu luyến trần gian, nên trong lòng ông sẽ tiếc nuối, thể sẽ thanh thản.”