Tôi Ở Thập Niên 70 Trồng Cây Nuôi Con - Chương 32: Người Cãi Nhau Không Nắm Được Trọng Điểm (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:25:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị của Tô Du, gì thì chuyện đàng hoàng, chúng đừng động tay động chân.” Có trong đám đông can ngăn, Tô Du thấy , bất chấp ánh mắt ngăn cản của chị , cũng lao chuẩn xé, bước tới bác gái lúc kéo : “Tô Du, cô khuyên chị cô , dù cũng là hàng xóm láng giềng, đừng lớn chuyện, khó coi quá, bây giờ Đỗ Tiểu Quyên cũng đ.á.n.h , lát nữa bảo cô xin cô, chuyện cứ thế cho qua .”

Tô Mẫn vốn định nhân lúc hỗn loạn tay đ.á.n.h lén, ngờ con bé Tô Du cũng xen , chú ý thấy một đàn ông từ trong nhà bước , Tô Mẫn đẩy Đỗ Tiểu Quyên về phía , với đàn ông đỡ cô : “Hóa trong nhà đàn ông ở nhà ? Thảo nào con chim cuốc Đỗ Tiểu Quyên dám đến bắt nạt em gái , đây là bắt nạt lúc em rể nhà hả?”

“Vào nhà thôi em, cả ổ rắn chuột dơ bẩn c.h.ế.t, lời xin miệng một đằng lòng nghĩ một nẻo cũng cần gì.” Tô Mẫn kéo Tô Du nhà, đóng cửa , để đám hóng chuyện bên ngoài.

Thấy hai đứa trẻ đang cầm bánh đậu chằm chằm với ánh mắt lấp lóe, Tô Mẫn lấy từ trong túi hai tờ tiền một hào: “Dì đến gấp quá, mang theo đồ ăn. Hai hào hai em mua kẹo ăn cho ngọt miệng nhé.”

Thấy hai đứa trẻ vui vẻ ngoài, Tô Mẫn tát Tô Du một cái: “Chị nháy mắt cho em mà em thấy ? Đây đều là hàng xóm em cần giao thiệp, chuyện đ.á.n.h thì để chị, chị cả thường xuyên đến đây , em đóng vai chứ? Đầu óc em bằng đầu gỗ ? Chuyện mà cũng hiểu?”

Mỗi bước mỗi xa

“Em lười giao thiệp với bọn họ, một đám nguyên tắc, lòng trắc ẩn.” Tô Du kể hết chuyện Đỗ Tiểu Quyên ngược đãi con gái, còn hàng xóm trong hẻm thì giả vờ ngơ, cuối cùng thở dài: “Em quá thất vọng , giao thiệp với đám nữa, con bé Nhị Nha thật đáng thương.”

Tô Mẫn kinh ngạc em gái, : “Em đây là ăn xá lợi nên miệng lưỡi thông suốt?”

Lòng căm phẫn của Tô Du nghẹn trong lồng ngực, cô chắc chắn hỏi: “Chị cả, chị thế đang khen em đấy chứ?”

“Tạm , còn hiểu tiếng .” Tô Mẫn vỗ cô một cái: “Em đ.á.n.h coi như là may mắn đấy, tự dưng em xen chuyện nhà gì? Lẽ tố cáo em tác phong đắn, em chỉ cần khăng khăng chuyện là đủ khiến cô mất mặt, em nhắc đến chuyện ngược đãi trẻ con chi ? Lại còn tố cáo tác phong bà địa chủ? Thảo nào ai giúp em, chỉ một con mụ họ Đỗ biến con gái thành con hầu, ai dám để cái cửa tố cáo mở ?”

Tô Mẫn thở dài, cái tuổi lớn đúng là thể sinh con, trong năm chị em trai, chỉ đứa em gái út là ngu ngốc nhất, còn cứng đầu. Chị : “Nhà ai con gái mà việc nhà chứ? Tuy con bé Nhị Nha ôm đồm hết việc nhà, nhưng ít cũng rét đói. Ở quê chúng , chuyện sinh con gái vứt thẳng thùng nước tiểu dìm c.h.ế.t , con bé nó phận hẩm hiu, gặp thương nó, lớn lên gả chồng là thôi, em đừng lo chuyện bao đồng nữa, hai đứa con nhà còn lo xong, còn rảnh rỗi thương xót con nhà .”

“Chị hiểu .” Tô Du ủ rũ, thể rằng ngược đãi trẻ em là phạm pháp , “Em với hai đứa con đều , cho ăn ngon còn hầu hạ, bây giờ chúng nó cũng hiểu chuyện, loạn nữa.”

“Chị là thấy em hết t.h.u.ố.c chữa, ruột của Bình An mất , ai tranh giành với em, em cứ nuôi dưỡng nó cho quen cho thiết, nó sẽ hiếu thảo với em như ruột, Tiểu Viễn là con trai ruột của em, tuyệt đối đừng để nó xa cách. Sau em sinh con nữa, cũng đối xử với Tiểu Viễn, đứa bé ngoan ngoãn, em đừng hư nó.” Tô Mẫn nhiều, chỉ nhắc nhở đủ, hôm khác sẽ bảo già đến cằn nhằn Tô Du, con do bà sinh , để bà dạy.

“Trong nhà em còn phiếu mua vải ? Tiểu Thúy sắp xem mắt, chị may cho con bé bộ quần áo mới, nhưng hết phiếu mua vải .” Tô Mẫn mục đích chính của chuyến .

Tiểu Thúy là cháu gái lớn của Tô Du, Tô Du , cô vốn định đợi tháng lãnh lương mua vải tìm thợ may một bộ quần áo mới, “Đây, chị xem đủ kích cỡ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/chuong-32-nguoi-cai-nhau-khong-nam-duoc-trong-diem-1.html.]

“Đủ , nó cao bằng em.” Tô Mẫn nhét phiếu mua vải túi, trời: “Em nhỉ? Chị cũng đến cửa hàng bách hóa. Đến trễ là chọn hết đồ mất.”

Sau khi tiễn chị cả , Tô Du nhà đồng hồ, tám giờ, vội vàng đổ củ sen và khoai tây nồi, thêm hai khúc củi, khóa cửa lớn .

Trưa về, cô nấu ba bát kiều mạch, thức ăn là củ sen kho và khoai tây kho nguội bớt, cô ngẩng đầu Hứa Viễn: "Này nhóc, thì , con cứ chằm chằm ý gì."

"Mẹ cãi với ." Hứa Viễn nghiêng đầu dò xét .

"Ừ, nữa." Tô Du tiếp tục hỏi.

"Mẹ còn cãi với , con thể cãi với ? Nếu ai mắng con nữa, con thể mắng ?" Cậu nhóc chút yên mà hoiir.

"Mắng , lẽ nào còn cản cho con đáp trả?"

"Mẹ quên hả?" Hứa Viễn khó tin, "Mẹ với con là ở ngoài gây chuyện, còn mắng sẽ lở mép, mắng vài câu cũng mất miếng thịt nào."

Tô Du ấn tượng, hình như đó là lời "Tô Du" với Hứa Viễn hồi tái giá, khi đó cô là một quả phụ sắp nhà chồng đuổi , dám gây chuyện, vì đàn ông chống lưng, nhà đẻ cũng thể ngày nào cũng đến quan tòa cho cô , sợ khác tìm đến gây sự, nên dặn Hứa Viễn ở ngoài mắng thì cũng nhẫn nhịn.

"Mẹ quên, chỉ kiểm tra xem trí nhớ của con thôi." Tô Du móc trong túi hai hào đưa cho nhóc, "Đây, đây là phần thưởng của con, Bình An đừng thèm thuồng, nếu con ghi nhớ lời , ví dụ như tắm ở đập nước, cũng sẽ thưởng cho con."

Bình An lẩm bẩm: "Con chẳng thèm, con tiền ."

Tô Du hỏi sâu, mà tiếp tục giải thích với Hứa Viễn: "Lúc đó con còn quá nhỏ, sợ đ.á.n.h con, nên mới dặn con gây chuyện. Bây giờ con lớn, thể phân biệt kẻ , mắng con thì con cứ mắng , đ.á.n.h con thì con cũng đ.á.n.h , đ.á.n.h thì chạy, về nhà chống lưng cho, chúng gây chuyện nhưng cũng sợ chuyện."

"Bình An cũng , chỉ cần con lý, sẽ giúp con đòi công bằng." Tô Du nghĩ rằng trẻ con dạn dĩ một chút, nếu quen nhường nhịn, sẽ toát một thứ khí chất dễ bắt nạt, học sẽ luôn chịu thiệt.

Đi học? Tô Du chợt nghĩ, hai đứa trẻ trong nhà bảy tám tuổi học!

 

Loading...