Nước kho khó bảo quản, nếu kho củ sen hoặc kho khoai tây mà ăn hết thì chỉ nửa ngày là hỏng, khi Tô Du chia hết củ sen và khoai tây kho còn trong nồi cho hai đứa trẻ ăn vặt, ngờ gây một trận đ.á.n.h giữa mấy đứa trẻ.
Thời điểm Tô Du tan trở về nấu cơm thì đứa trẻ nhà, cô nấu xong cháo, đang tước râu ngô thì tiếng cửa lớn mở, Tiểu Hắc đang ở sảnh chính cũng vẫy đuôi đón, cô là bọn trẻ về, cô trong bếp hỏi vọng : “Là Tiểu Viễn và Bình An về ?”
“Vâng, là chúng con.” Tiểu Viễn thò đầu thò cổ bếp, thấy của nóc ý định ngoài, liền kéo Bình An lao nhà.
Bình An vui nhưng cũng hất tay nhóc , thẳng phòng ngủ của cả hai mới hất tay Hứa Viễn, l.i.ế.m liếm khóe miệng, nhóc như thể một đứa ngốc và : “Có gì mà trốn, lát nữa ăn cơm mày cũng sẽ thấy thôi, hơn nữa, là Đại Bảo và Nhị Bảo giành đồ của chúng , đáng lẽ nên đ.á.n.h c.h.ế.t tụi nó.”
Trong phòng gương, Hứa Viễn lén phòng của lấy một chiếc gương nhỏ , trong gương, bên má trái của nóc trầy xước bắt đầu đóng vảy máu, nhóc vén tay áo lên , cánh tay cũng cào mấy vết máu, lo lắng : “Mẹ cho em đ.á.n.h , em gây chuyện , xem, Đại Bảo tìm đến nhà ?”
“Trưa nay còn chỉ cần chúng lý thì cứ đ.á.n.h trả .” Bình An hiểu sự hoảng loạn của Hứa Viễn, bố của bé bao giờ cấm đ.á.n.h , ngay cả khi đ.á.n.h với các chị em họ ở nhà bà ngoại thì cũng ai mách với bố .
Mỗi bước mỗi xa
Hứa Viễn thì bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn chui rúc trong phòng chịu , ngược với nhóc, Bình An mở cửa phòng thẳng bếp kiểm tra: “Mẹ, tối nay ăn gì ạ?”
“Cháo ngô loãng, đậu phụ trộn hành lá.” Tô Du đang bóc hạt ngô, ngón tay đầy nhựa ngô non, trời chạng vạng tối, Tô Du ở trong bếp động d.a.o cũng bật đèn, khi Bình An xổm bên cạnh cô giúp bóc ngô, cũng thấy vết bầm tím ở khóe miệng của .
Đến khi thức ăn sẵn sàng, Tô Du vẫn thấy bóng dáng Tiểu Viễn , liền gọi phòng hỏi: “Tiểu Viễn, con đây là đang ngủ trong phòng ?”
“Không ạ.”
“Không thì ăn cơm .” Tô Du bật đèn ở nhà chính, ba bát cháo đặt lên bàn thì Tiểu Viễn mới chậm rãi bước , xuống ghế và cúi gằm mặt.
“Con là sốt ? Có thấy khó chịu ở ?” Tô Du bước đến sờ đầu của nhóc, nhưng tay cô bếp xong nên nhiệt độ lòng bàn tay còn cao hơn trán Hứa Viễn, trong nhà nhiệt kế, cô định nâng đầu nhóc lên để thử trán đối trán, nhưng kịp áp trán thì thấy vết m.á.u dài nửa ngón tay mặt nhóc.
“Chuyện gì thế ?” Lẽ nào đây là lý do nhóc cứ cúi đầu? vẫn lo lắng, áp trán thử, thấy nhiệt độ bình thường mới .
“Con đ.á.n.h , ấn xuống đất cọ xát.” Hứa Viễn giải thích khẽ.
Bình An thấy Hứa Viễn nhát như gà con thì gạt sự ghen tị trong lòng, : “Là Đại Bảo và Nhị Bảo đòi cướp củ sen kho của bọn con, nên bọn con mới đ.á.n.h tụi nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/chuong-33-danh-nhau-1.html.]
Tô Du là con trai của Đỗ Tiểu Quyên thì vô thức cau mày, liếc thấy vẻ mặt bối rối, sợ gây rắc rối của Hứa Viễn, cô hỏi: “Thế thắng ?”
Vừa đến chuyện đó, Bình An liền hăng hái hẳn lên, hoa tay múa chân vui sướng: “Sao mà thua , chắc chắn là thắng .”
“Mẹ nhớ là Đại Bảo và Nhị Bảo béo hơn hai con nhiều mà.” Tô Du nghi ngờ Bình An đang khoác lác.
“He he, chúng con đồng minh…”
Chưa hết câu thì thấy tiếng la mắng của Đỗ Tiểu Quyên ở nhà bên cạnh, tiếp đó là tiếng đập cửa nhà Tô Du ầm ầm, Tiểu Hắc giật trong sân sủa gâu gâu phía cửa. Tô Du đợi trong chốc lát, thấy tiếng hàng xóm ở ngoài mới mở cửa, trong nhà ngoài cô chỉ hai đứa nhỏ, chồng của Đỗ Tiểu Quyên còn ở nhà, cô sợ võ đức xông nhà đ.á.n.h .
“Đám khốn nhà cô ? Kêu nó đây, xem hai đứa con đ.á.n.h dạng nào đây .” Đỗ Tiểu Quyên đẩy Tô Du để xông nhà.
“Đám khốn là gọi ai đấy? Cô ăn văn hóa một chút .” Tô Du cầm then cửa chặn chị : “Tính đột nhập cướp bóc ? Hung hăng thế, tổ tiên cô là cướp hả?”
“Tô Du, nhảm với cô, cô cũng đừng ngậm miệng há mồm là chụp mũ , cô xem con cô đ.á.n.h Đại Bảo Nhị Bảo con nông nỗi nào kìa.” Đỗ Tiểu Quyên chỉ mặt hai đứa con chị , còn cởi áo chúng , nhưng trời tối đen như mực, Tô Du cũng thấy rõ chúng .
“Trẻ con đ.á.n.h mà, khóe miệng Bình An nhà bầm tím, mặt Tiểu Viễn một vết m.á.u dài nửa ngón tay, còn tìm đến nhà cô thì cô đến . Để cho cô , con trai là con cô giành củ sen kho của chúng mới đ.á.n.h , tuổi còn nhỏ chặn đường cướp giật, ba tuổi thấy lúc già, lớn lên thì còn thể thống gì nữa?”
“Nói xàm.” Đỗ Tiểu Quyên lạnh: “Bản ở hợp tác xã cung tiêu, thiếu gì đồ ăn cho con ? Củ sen bọn hầm với thịt chúng còn chẳng thèm, ai thèm giành cái thứ củ sen kho quái quỷ đó?”
“Chính là Đại Bảo và Nhị Bảo giành củ sen kho của Bình An và Tiểu Viễn.” Một bé trai khác đột nhiên nhảy .
Cả gian chốc lát liền im lặng, Đỗ Tiểu Quyên liếc hai đứa con chị , ngầm véo cánh tay Đại Bảo, hỏi: “Tiểu Xuyên thật ?”
“Không, chúng con giành.” Đại Bảo lập tức hiểu ý , lắp bắp : “Con và Nhị Bảo đang chơi đường, Bình An và Hứa Viễn chạy tới đ.á.n.h chúng con.”
“Ha, đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh đào hang.” Tô Du ghê tởm đứa trẻ béo ú , giật lấy chiếc áo đang cầm tay nó ném mặt Đỗ Tiểu Quyên: “Quần áo còn mùi củ sen kho nhà , ngửi cho kỹ , đúng là một nhà dối, cút , đừng đến nhà nữa, bẩn đất nhà .”
Tô Du nhận lý lẽ gì để với gia đình Đỗ Tiểu Quyên, từ lớn đến bé đều là loại mặt dày, cô đẩy Đỗ Tiểu Quyên đang phòng một cái, đóng cửa cài then từ bên trong, mỉa mai : “Con nhà cô còn béo hơn chuột ăn trộm dầu, ai trộm đồ nhà khác đ.á.n.h đổ vấy cho con , con gầy gò thế thì đ.á.n.h .”