Tôi Ở Thập Niên 70 Trồng Cây Nuôi Con - Chương 35: Thổi “Bóng bay” (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:25:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Du ánh đèn, giường mặt cô là một chiếc áo lót mới mua, hai miếng vải lót, một ít bông gòn, một chiếc áo lót cũ, kim chỉ và kéo.

Sợ đột ngột xông , cô dậy đóng cửa sổ và cửa , nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên oi bức, búi tóc lên, cởi áo khoác ngoài, lấy miếng vải lót cứng lấy từ nhà ướm lên n.g.ự.c trái , thỉnh thoảng cắt xén cúi xuống áp xem. Chiếc áo lót bán bây giờ kiểu dáng như áo lót thể thao, dây vai rộng, nhưng phía n.g.ự.c khóa đàn hồi để cố định ngực, nó lỏng lẻo, càng giặt càng giãn .

Sợ trầy da, Tô Du lót bông và vải vụn xung quanh miếng vải lót đóng vai trò là miếng độn ngực, cuối cùng may miếng vải n.g.ự.c của chiếc áo lót cũ bên trong, thành loại miếng đệm n.g.ự.c thể tháo rời.

“Tô Du” vẻ ngoài xinh , dáng cũng tệ, thời điểm sinh con vẫn còn trẻ, phục hồi , bụng vết rạn da. Khung xương nhỏ, n.g.ự.c cỡ C, trông eo càng thon, do mặc áo lót mỏng, rộng rãi trong thời gian dài nên n.g.ự.c xẹp xuống, hình dáng bánh bao vẻ lõm .

Sau khi siết chặt phần chân ngực, cô c.ắ.n đứt chỉ, mặc chiếc áo lót gia công , điều chỉnh vị trí bánh bao ngực, Tô Du giường vặn eo, giơ tay xổm xuống, chiếc áo lót nhỏ xê dịch, miếng vải cùng mắc kẹt ở ngực, biến cup C đẽ thành chén rỗng, miếng độn n.g.ự.c nhét bên trong cứng đơ, phía n.g.ự.c như niềng một miếng sắt.

Khó chịu, nhưng vẫn hơn là mặc chiếc áo lót nhỏ độ đàn hồi, so với vẻ , sự khó chịu đều thể thích nghi , cô và những phụ nữ lớn tuổi cô từng gặp, khi về già n.g.ự.c chảy xệ nghiêm trọng. Tô Du đợi đến thời đại áo n.g.ự.c chỉ thể mặc áo lót mỏng.

“Mẹ, còn ngủ ạ?” Giọng Hứa Viễn đột nhiên vang lên ngoài cửa, Tô Du giật một cái, rầm một tiếng, cả ngã vật xuống giường, dùng tấm ga trải giường đắp kín mới : “Sắp ngủ , con dậy thế? Đi tè hả?”

“Vâng.”

“Con tè thùng , đừng tè thẳng luống rau của nữa.” quá muộn, cô thấy tiếng nước tiểu rơi xuống đất.

“Thằng ranh con.” Tô Du mắng to một tiếng: “Rau của sắp nước tiểu của hai em tụi bây đốt cháy rễ .”

“Con rễ rau, tè đất bên cạnh.” Hứa Viễn ở ngoài cửa cãi một câu, lê dép lẹt xẹt chạy nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/chuong-35-thoi-bong-bay-1.html.]

Sau khi trồng rau, Tô Du dùng phân chuồng trong nhà vệ sinh, Cây Khắp Sườn Đồi mách cô dùng nước tiểu trẻ con pha loãng, cô đành miễn cưỡng giao việc bón phân cho hai đứa trẻ, nếu với đất sét cứng trong sân, cây rau non nào cũng trông như suy dinh dưỡng. Tô Du cởi chiếc áo lót gia công , mặc chiếc áo lót và quần đùi to dùng để ngủ, xuống giường mở cửa sổ, một luồng gió mát thổi , dường như còn mang theo mùi khai. Lầm bầm c.h.ử.i thề một tiếng, cô mở cửa bếp múc một gáo nước đổ chỗ đất mùi khai nồng nặc.

“Rau xanh đều trồng như thế cả, đồ cô mang từ nhà đẻ đến, đồ mua ở ngoài, đều trồng như thế, thấy cô ăn cũng ngon lành lắm mà, bây giờ bắt đầu màu.” Cây Khắp Sườn Đồi phàn nàn về hành động bịt tai trộm chuông của Tô Du.

là mắt thấy, tâm phiền.” Tô Du lầm bầm, xách gáo nước trong sân màn đêm. Thật yên tĩnh, nhưng , chỉ một góc trăng lọt ngoài đám mây, xem đêm nay trời sẽ mưa, bây giờ đến việc phân biệt trời nắng trời âm u cô cũng quan sát trăng .

Trong một tháng qua, thoát khỏi điện thoại, cô những công việc chân tay như dây chuyền: trồng rau, nấu ăn, chăm sóc hai đứa trẻ khó chiều, học cách , quan tâm, Cây Khắp Sườn Đồi thể một bạn để cô trút bầu tâm sự, đây chính là cuộc sống dưỡng già ở quê mà nhiều mơ ước, cô khá hài lòng, nhưng cũng trống rỗng.

Nửa đêm trời đổ mưa lớn, buổi sáng Tô Du đến căng tin cũng trượt chân vài , cô cạo bùn đôi ủng cao su , chuẩn nhà nhặt rau và rửa rau, đập mắt là Vương Xuân Hoa đang dùng cái bàn chải cô dùng để cọ củ sen để cọ giày của bà

“Vương Xuân Hoa, bà thấy ghê tởm , dùng bàn chải rửa rau để chà đôi giày thối của bà, thật là thô bỉ.” Tô Du chạy tới giật lấy cái bàn chải gỗ trong tay bà : “Đây là bàn chải rửa thứ sẽ ăn miệng, bà thể sạch sẽ một chút ?”

“Hừ, , đôi giày mới mua, chỉ dính một chút bùn thôi, bẩn đến mức nào chứ? Củ sen dính cũng là bùn, cô gì mà kinh ngạc đến thế, sợ c.h.ế.t.” Vương Xuân Hoa bực bội liếc cô một cái, thấy bùn ủng cao su vẫn rửa sạch, thấy vẻ mặt như ăn thịt của cô, vẻ lấy bàn chải gỗ, bà cúi xuống dùng tay rửa bùn ủng cao su.

Những động tĩnh của hai thu hút, xong lý do thì tản quan tâm, Vương Xuân Hoa đúng, đều là bùn, bàn chải gỗ thể rửa .

“Ai lúc bà nhà vệ sinh mang ủng cao su , lúc ngoài giẫm phân ch.ó ? Giày sạch sẽ đến thế, bà cứ lấy giẻ lau ủng, lấy xẻng xào rau cạo đế giày .” Tô Du treo bàn chải gỗ lên tường: “Việc rửa rau nhặt rau là , sự đồng ý của , đừng lấy dụng cụ của việc khác. Mặc dù các quan tâm việc dùng bàn chải dính phân và nước tiểu để cọ củ sen, nhưng là một trách nhiệm, những việc mất vệ sinh.”

Mỗi bước mỗi xa

“Bực c.h.ế.t , mặt lúc nào cũng đăm đăm hoặc là lải nhải, đều là công, cô bày cái dáng sói đuôi to* cái gì.” Vương Xuân Hoa chán ghét cái vẻ khinh của tô Tu, đều là công nhân tạp vụ ở căng tin, cô bày cái thái độ trí thức, khiến ghét.

*sói đuôi to: chuyên dùng để châm biếm đặc trưng hành vi giả vờ đắn uy quyền, khoe khoang năng lực bản

 

Loading...