Tôi Ở Thập Niên 70 Trồng Cây Nuôi Con - Chương 40: Có Anh Ở Bên, Buổi Tối Em Đừng Hòng Rảnh Rỗi (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:25:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc ăn cơm trưa, Tô Mẫn : “Tiểu Ninh, chúng là họ hàng thiết, đừng khách sáo quá, cháu trai đến nhà dì ở mấy ngày là vì thích dì, liên quan gì đến lớn mấy đứa, thế cứ như là chị đón Tiểu Viễn về ở là để đòi đồ .”

Tô Mẫn em gái tiêu xài hoang phí, đồ đạc mua hôm nay ít nhất cũng ba bốn tệ, cả nhà chị thu nhập mỗi năm cũng chỉ hơn hai trăm tệ, sắp tới con trai lấy vợ con gái lấy chồng, món quà lớn thế chị trả , nếu chị nhận những thứ , đến nhà em gái mà chị chỉ mua đồ năm sáu hào, chẳng khác gì tát mặt em gái .

“Chị cả đừng nghĩ như , đồ em mua tốn nhiều tiền, là tiền Tô Du bán cá mà cả gửi cho đấy, cô cho hai thì hai cũng nhận, nên cô mua thành đồ để dỗ dành đám cháu trai cháu gái thôi.” Ninh Tân mơ hồ về tiền bán cá.

Tô Mẫn “Ôi” một tiếng, gửi là của Tô Du , thể bán lấy tiền trả về tay , sẽ gói vài con cá khô cho em gái ăn, cô bán cá phỏng chừng còn ăn.

Lý Vệ Đông hỏi Ninh Tân: “Cá bán ở trấn đắt lắm hả?”

“Không cần phiếu thì đắt hơn cá ở hợp tác xã cung tiêu, hơn nữa cá nhà tươi rói, em Tô Du bán cho đầu bếp trong căng tin, đó là những thiếu tiền, còn những thứ khác em cũng rõ.” Ninh Tân sợ rể trấn bán đồ, đó là hành vi đầu cơ tích trữ, bắt thì phiền toái lắm, dặn dò đừng bừa, tiền dễ kiếm, một gặp chuyện là cả nhà sống khá giả.

Sau bữa ăn, đợi cơn say tan , đạp xe đưa hai đứa trẻ về, đến cửa nhà, bảo Bình An và Tiểu Viễn về , trả xe.

“Con cùng bố, để Tiểu Viễn về .” Bình An lì lợm ghi đông chịu xuống.

“Con em trai luôn , còn ngoan bằng Tiểu Viễn nữa.” Ninh Tân vỗ đầu của bé một cái, với Tiểu Viễn: “Con cũng đừng xuống xe, chúng cùng nhà bà nội, lát nữa .”

“Con , con nhớ Tiểu Hắc .” Cậu nhóc nhanh nhẹn nhảy xuống xe, sợ xe đạp sẽ kéo mất.

Ninh Tân bực buồn , thằng nhóc lớn chừng hạt dẻ mà tâm tư còn nhiều quái lạ, so với hai thằng quỷ nhỏ , hồi nhỏ đúng là một thằng khờ.

Mỗi bước mỗi xa

Hứa Viễn thấy xe đạp chạy xa , nhóc móc chìa khóa khỏi cổ mở cửa, thầm nghĩ mới thèm đến nhà mụ phù thủy già đó, bà thích , cũng ưa gì bà .

“Muốn gì? Không là sắp về nhà đấy.” Ninh Tân đá nhẹ đứa con trai đang thôi bên cạnh.

“Bố ạ? Con bố ?” Bình An thể tin , mở to mắt bố.

“Bố bế con, tã cho con mà lớn, con nhếch cái đuôi lên là bố con định ị kiểu gì .”

“Vậy bố đoán xem con gì.”

Còn vẻ nữa ? Ninh Tân nhíu mày liếc bé một cái, vòng qua sải bước tới.

“Con đây, con đây, bố đợi con với.” Bình An chạy theo ôm lấy chân , vùi đầu quần , thì thầm: “Bà ngoại bảo con ở nhà bà để đòi đồ của bố ?”

“Sao con hỏi thế?” Ninh Tân trả lời.

“Dì của Tiểu Viễn cho bố mua đồ cho họ, bà ngoại con thì ngày nào cũng hỏi nhà gì ngon, còn hỏi mỗi bố về mang theo gì, bà ngoài từng những lời dì Tiểu Viễn .”

“Con ít đến nhà bà ngoại , ở nhà ăn uống còn chơi với Tiểu Viễn, mấy đứa trẻ trong hẻm con đều quen. Đang yên đang lành ở nhà thích, con cứ tìm chỗ thoải mái.” Ninh Tân mất kiên nhẫn, xổm xuống giữ vai Bình An, ngạc nhiên hỏi: “Con trai , con thể bớt suy nghĩ ? Suy nghĩ nhiều quá sẽ con cao lên . Hồi nhỏ bố sống với ông bà nội, bà nội đối xử với bố còn bằng con đối xử với con, bố cũng suy nghĩ lung tung như con.”

“Bà nội đối xử với bố ạ?” Bình An tò mò hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-o-thap-nien-70-trong-cay-nuoi-con/chuong-40-co-anh-o-ben-buoi-toi-em-dung-hong-ranh-roi-2.html.]

Ninh Tân bất lực, bảo tò mò chuyện , đàn ông thở dài, dậy tiếp tục về, thầm nghĩ trẻ con đúng là chốc lát nghĩ một kiểu. Suy nghĩ lung tung là do ăn no rửng mỡ việc gì , nếu bữa nào cũng ăn no, gì còn nhiều tâm tư như , giống như Nhị Nha nhà bên, ruột còn bằng kế, cô bé như một con ở, cũng chẳng thấy cô bé ghen tị với mấy đứa em trai.

Tối đó giường, thấy cuốn sách đặt ở đầu giường, lật hai trang gấp , “Sao tự dưng sách thế?”

“Muốn trồng trọt theo khoa học, đây em sách thấy bệnh thối mềm của khoai lang, về nhà đẻ thì giúp một tay. Dù buổi tối em cũng rảnh việc gì , ngủ , nên sách g.i.ế.c thời gian.” Tô Du giải thích, cô “học ” cách chữa bệnh cho cây từ trong sách, sẽ là nhân chứng mạnh mẽ nhất cho cô.

Ninh Tân buổi tối rảnh rỗi ngủ thì dám tiếp lời, thầm nghĩ sách cũng , nếu cô thể sách mà ngủ thì cũng yên tâm. Tâm trí cô đặt sách tổng thể vẫn hơn đặt đàn ông khác, dậy ngoài một lúc bưng một cái chậu, bên trong nổi lềnh bềnh bốn cái bao cao su.

Anh ho khan một tiếng: “Về cái chậu trưng dụng đấy, chuyên dùng để giặt bao, em đừng dùng việc khác nữa.”

Anh đổ đầy nước bao, dùng quần áo lau khô nước bên ngoài, giơ lên cho Tô Du xem: “Không rỉ nước, rách.” Sau đó đổ nước , còn lộn ngược lau khô nước bên trong, sợ lúc dùng trượt.

“Lại đây, ở đây, tuyệt đối để em buổi tối rảnh rỗi.” Anh đóng chặt cửa sổ, cởi quần áo lao lên giường với phụ nữ.

Tối qua lâu như , vẫn còn sức lực ư? Tô Du kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n từ chối: “Em mệt , ngủ.”

Bây giờ còn tin lời cô khi giường nữa, “Đừng giả vờ, thả lỏng như tối qua . Anh còn em ? Không chính là , đây tin lời dối của em, chịu đựng khổ sở.”

Tô Du mặt mày khó chịu, nhưng nặn bóp cho cảm giác, õm ờ : “Tối qua quá mãnh liệt, chân em đến giờ vẫn còn đau nhức.”

“Được, sáng mai nấu cơm rửa bát giặt quần áo.” Anh thì tràn đầy sức lực, còn mãnh liệt hơn nữa.

“Chỉ một thôi.” Tô Du nắm lấy tay cho di chuyển xuống.

“Cơm trưa và cơm tối cũng do lo.” Anh thêm điều kiện.

“Thật sự đau nhức, lưng cũng đau, mai còn bốc dỡ rau củ nữa.” Tô Du tỏ vẻ yếu ớt.

“Anh xoa bóp chân và lưng cho em, em chỉ việc ngủ thôi.” Người đàn ông bỏ cuộc.

“Không nữa, chẳng thương em gì cả.” Tô Du lật xuống giả vờ ngủ.

“Một thì một .” Ninh Tân nghiến răng thỏa hiệp, kéo phụ nữ ngay ngắn.

...

Trong đầu cô như pháo hoa nổ tung, một luồng sáng trắng lóe lên, Tô Du cảm thấy thoải mái như ngâm trong suối nước nóng, nhắm mắt thể ngủ . Thế nhưng đàn ông vẫn đang cắm cúi việc, cô đ.ấ.m : “Đủ đấy, đừng chừng mực.”

“Đừng giục, . Cái thứ dày quá...”

“Anh cố ý đấy ? Tối qua rõ ràng cũng dùng bốn cái mà.” Tô Du b.a.o c.a.o s.u dày sẽ giảm độ nhạy cảm, khoái cảm cần tích lũy thời gian dài. tối qua Ninh Tân khá bình thường, cô còn tưởng thiên phú, đeo là thích nghi ngay.

“Em đừng nữa, mất tập trung.” Người đàn ông mồ hôi đầm đìa, trong lòng chút may mắn vì Tô Du “giảm giá” xuống một , nếu mà hai , lẽ giữa chừng ăn bát cơm để bổ sung năng lượng.

 

Loading...