đầu  quanh, khẽ cau mày:
 
"Mà khoan, hôm nay là đám cưới của  và…”
 
“Hừm, cô dâu tên gì  nhỉ?"
 
Không khí như đông cứng .
 
Bố  Lâm Vận  một bên, mặt mày trắng bệch,  dám ho he một lời.
 
Họ sợ hãi đến mức mồ hôi rịn , chẳng khác nào  tra tấn bằng d.a.o cùn, từng nhát từng nhát cứa  da thịt.
 
"Lâm Vận!"
 
Nhị thúc liếc sang  bên cạnh, giành  trả lời.
 
 nhún vai,  vẻ  quan tâm:
 
"Thôi bỏ , cũng chẳng quan trọng lắm."
 
"Mau khai tiệc , khách khứa chờ nãy giờ cũng sốt ruột ."
 
 lười biếng dựa  ghế, giọng điệu như thể đang  chuyện vặt vãnh:
 
"Tử Hoài, theo lý mà ,  cũng nên mừng cho  một bao lì xì."
 
"Có điều, mấy hôm , vợ  bảo  rằng sợ  áy náy…”
 
“Vậy thì…  cũng  miễn cưỡng bản  nữa.”
 
“Tiết kiệm  một khoản ."
 
Ngay lập tức, sắc mặt của Lâm Vận cứng .
 
Cô  mệt mỏi  phịch xuống ghế, như thể  nện một cú trời giáng  đầu.
 
Nỗi kinh hoàng, hoảng loạn và tủi hổ, cùng lúc xâm chiếm  bộ thần trí của cô .
 
Cả  cô  đờ đẫn như gỗ,    phản ứng thế nào.
 
Lục Tử Hoài hoảng loạn đến mức mồ hôi túa  như tắm.
 
Hắn cúi đầu, giọng lắp bắp:
 
"Không…  dám nhận…  dám nhận…"
 
Giữa bữa tiệc,  lặng lẽ liếc  Lâm Vận.
 
Cô  tái nhợt, cả  căng cứng, ánh mắt đầy mâu thuẫn và phức tạp.
 
Có hối hận.
 
Có đau đớn.
 
..
 
Mọi thứ  quá muộn.
 
  thẳng  cô , khẽ ,  chỉ nhép môi một câu ngắn gọn.
 
Rồi thản nhiên dời ánh mắt  nơi khác.
 
Lâm Vận tròn mắt  ,   run rẩy.
 
Cô  cố gắng  khẩu hình của , và khi hiểu    gì, sắc mặt cô  lập tức trắng bệch, như thể  bộ  thở đều  rút cạn.
 
   gì ư?
 
Chỉ một câu thôi.
 
"Chúc em hạnh phúc."
 
Tiệc còn  tan, nhưng   rời  .
 
Vừa bước  khỏi khách sạn,  liền chạm mặt một nhóm cảnh sát.
 
Họ mặc thường phục, nhưng dáng  thẳng tắp, khí chất nghiêm nghị,    trực tiếp tiến  sảnh tiệc.
 
 nhướng mày,  nhạt.
 
Tốt, đến nhanh đấy.
 
Đi   bao xa,    chặn đường.
 
Lần ,  chặn  là bố  của Lâm Vận.
 
Bố Lâm Vận vội  nịnh nọt, giọng điệu   khác hẳn  đây:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phat-hien-phieu-kiem-tra-thai-ky-cua-vo/chuong-12.html.]
 
"Con rể ,  đây đều là  của chúng .”
 
“Con bận trăm công nghìn việc mà vẫn  ngại cực khổ túc trực trong bệnh viện chăm sóc cho đôi vợ chồng già …”
 
“Vậy mà bọn    mắt  tròng,  nhận  tấm lòng của con!"
 
…Khoan .
 
Cái quái gì thế ?
 
 sững  trong hai giây, suýt chút nữa  hiểu nổi ông  đang  gì.
 
Con rể?
 
Đầu óc ông   vấn đề ?
 
 cúi mắt  xuống, giọng điệu lạnh nhạt:
 
"Ông cũng  là cực khổ ?”
 
“ tưởng trong mắt ông,  chỉ là con ch.ó của nhà họ Lâm ông thôi chứ”
 
“Ông  nó đến thì đến,  nó  thì đuổi chẳng  như  ?"
 
Mẹ Lâm Vận sợ đến mức tái mặt, vội vàng chen :
 
"Không dám,  dám!”
 
“Con bé Lâm Vận nhà  vẫn còn trẻ  non …”
 
“Sau , nếu nó  điều gì đắc tội con, mong con rộng lượng bỏ qua."
 
"Dù  thì… bây giờ   vẫn là một nhà mà, đúng ?"
 
 suýt nữa  thành tiếng.
 
Bà  nghĩ gì ?
 
  bỏ  hết dũng khí của 18 đời tổ tông để đến tham dự đám cưới của 'em trai' và 'vợ cũ'.
 
Chẳng lẽ bây giờ   chấp nhận gọi vợ cũ là 'em dâu',  để cô  gọi  là ' rể' luôn chắc?
 
CPU trong đầu  suýt chút nữa  quá tải.
 
 là chuyện  lớn nhất năm.
 
 bật ,  đầu bỏ ,  buồn phí lời thêm.
 
 lùi  một bước, giữ  cách, gương mặt lạnh tanh.
 
"Từ đầu đến cuối, các   bao giờ xem  là  nhà."
 
"Với các ,  chỉ là một tên giúp việc rẻ mạt, một kẻ ăn mày  thể  quẳng cho một, hai nghìn tệ mỗi tháng để sai bảo tùy ý."
 
  thẳng  mắt bố  Lâm Vận, giọng điệu vô cảm:
 
"Vừa nãy, những lời ông bà  ở cửa,  còn nhớ  rõ."
 
" và con gái ông bà  ly hôn. Nam hôn nữ gả,  liên quan đến  nữa."
 
"Cũng phiền hai    đừng lôi   bất cứ mối quan hệ nào nữa."
 
"Hai vị, CHÚNG TA GIỜ CHỈ LÀ NGƯỜI XA LẠ ."
 
Họ vội vàng chạy theo, tiếp tục  kéo   bằng chút tình nghĩa cuối cùng.
 
"Dù  cũng  sống chung  một mái nhà ba năm ."
 
"Lục thiếu gia,    cần  tuyệt tình đến thế chứ?"
 
  lạnh.
 
Sát khí trong mắt dâng trào.
 
"Tuyệt tình ?"
 
"Tháng ,  một gã quản lý   trời cao đất dày, dám đụng đến ."
 
"Sau đó,  phá sản,  chủ nợ ép đến mức nhảy lầu tự tử."
 
 nhướn mày,  chằm chằm hai kẻ  mặt, giọng  lười biếng nhưng lạnh lẽo đến thấu xương:
 
" còn  thể tuyệt tình hơn nữa đấy.”
 
“Hai    thử ?"
 
"Dám động  đầu của Thái Tuế,  thử xem hậu quả thế nào ?"