Lâm Vận quá .
 
Ngày đầu tiên cô  bước  lớp, cả ngôi trường đều xôn xao.
 
Không ít nam sinh ở lớp khác cố tình  ngang cửa sổ chỉ để  cô .
 
 Lâm Vận  quan tâm đến ai.
 
Cô  cao ngạo, lạnh lùng đến mức khiến  khác  dám  gần.
 
Chỉ  …
 
Chỉ  mặt , cô  mới dịu dàng hơn một chút.
 
Và chính sự đối xử đặc biệt đó,  khiến một  trai đang trong độ tuổi thanh xuân như    đắm chìm.
 
Lần tiếp theo  gặp  cô ,  là  kỳ thi đại học.
 
Đêm hôm đó, cô   thất tình,  say khướt.
 
Trên con phố tối mịt, cô  ôm chặt lấy ,    nức nở:
 
"Bây giờ… em  còn ai thích nữa .”
 
“Anh  thể thích em ?”
 
“Dù chỉ một chút thôi cũng …"
 
Cô   đến mức khiến tim  nhói đau.
 
Không kìm ,  ôm chặt lấy cô .
 
Sau đó, khi  kết quả xét tuyển đại học,  âm thầm  đổi nguyện vọng, chọn trường đại học ở cùng thành phố với cô .
 
Từ đó, chúng  yêu  suốt nhiều năm, cho đến khi cùng  bước  hôn nhân.
 
Cưới  xong, cô   gì  cũng  theo.
 
Cô   thích ăn món  nấu  liền từ bỏ sự nghiệp, trở thành  đàn ông của gia đình suốt ba năm trời.
 
Cô   sợ đau khi sinh con,  tập trung phát triển sự nghiệp  lập tức  triệt sản.
 
Mấy năm thanh xuân ,  dốc hết  thứ vì cô .
 
Vậy mà cuối cùng, thứ  nhận  chỉ là một câu:
 
" chơi chán ."
 
Không  từ lúc nào, bầu trời  dần sáng.
 
Một màu trắng bạc của bình minh lan  nơi chân trời, chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ mọc.
 
Điện thoại  rung lên liên tục.
 
Bố    nhắn tin giục  về nhà.
 
 cất điện thoại  túi, khẽ thở dài.
 
Trời lạnh …
 
Đã đến lúc về nhà kế thừa gia sản .
 
….
 
Bố    tẩn  một trận.
 
Bộ ria mép hình chữ bát rung lên, giọng ông lớn như sấm:
 
"Phí phạm ba năm, chơi chán ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phat-hien-phieu-kiem-tra-thai-ky-cua-vo/chuong-4.html.]
 
 cố gắng biện hộ:
 
"Ba, lúc đó con bệnh nặng lắm! Không nghỉ ngơi thì mất mạng thật đấy..."
 
Nghe , sắc mặt ông  dịu , thở dài:
 
"Thế bệnh nặng đến mức nào mà mày  thèm liên lạc với gia đình? Không sợ c.h.ế.t tha hương ?"
 
 lúng túng đáp:
 
"... Bệnh yêu đương."
 
Bố : ……
 
Cha thấy con  chết, lập tức cầm 'Đồ long đao' lên.
 
 vòng quanh bàn né đòn như Tần Vương vòng cột, nhảy lên nhảy xuống, suýt nữa thì leo luôn lên xà nhà để trốn khỏi chiếc cờ lê sắt đang vung vun vút  tay ông già.
 
"Lục Trác, nếu   tao chỉ  mỗi mày là con trai, tao  mặc kệ cho mày sa ngã !"
 
Ông già sắp về hưu nhưng sức vẫn dẻo dai, cờ lê múa như cuồng phong,  vung  rủa:
 
"Tao để mày lớn lên trong điều kiện thiếu thốn là để rèn luyện phẩm chất chịu khổ, chứ   để mày quen sống khổ cả đời!"
 
"Mày  thể sống đến giờ cũng coi như 'não tàn nhưng ý chí kiên định'!"
 
Khụ.
 
Cả màn kịch  cuối cùng vẫn là nhờ    mặt can ngăn.
 
Từ ngày  đổi nguyện vọng đại học, quan hệ giữa  và gia đình gần như rạn nứt.
 
 đến giờ  vẫn   đánh gãy chân, chỉ bởi vì    dạng tầm thường.
 
 học 985 và 211 ở một thành phố lớn thuộc vùng kinh tế tam giác Trường Giang, chuyên ngành kỹ thuật ô tô.
 
(Đề án 985  còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án  Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề   ngày 4 tháng 5 năm 1998.)
 
(Dự án 211 là dự án cấp quốc gia của Trung Quốc nhằm hướng đến thế kỉ 21, mục tiêu là thiết lập  100 trường đại học trọng điểm và nhiều dự án xây dựng khoa học trọng điểm. )
 
Trước khi  nghiệp thạc sĩ,    bằng sáng chế, là sinh viên xuất sắc của Đại học T.
 
Sau đó,  du học nước ngoài, còn Lâm Vận   . Chúng  yêu xa vài năm,  bí mật đăng ký kết hôn.
 
Nhà   hề nghèo.
 
Tập đoàn Lục Thị khởi nghiệp từ ngành pin lithium-ion,  đó lấn sân sang công nghiệp ô tô.
 
So với những tập đoàn xe  khác, Lục Thị tiên phong trong lĩnh vực năng lượng mới, sớm   kế hoạch dài hạn cho các sản phẩm xe điện.
 
Khi  còn đang học đại học, Lục Thị  IPO  sàn chứng khoán quốc tế.
 
(IPO: là việc chào bán chứng khoán  đầu tiên  công chúng)
 
Đến bây giờ, quy mô ngày càng mở rộng, vươn tầm sang nhiều lĩnh vực khác.
 
Nghĩ theo một hướng nào đó,  cũng  tính là một  ấm con nhà giàu.
 
    dư tài khoản,   trầm mặc.
 
Sao cuộc đời    thể thảm hại đến mức ?
 
Cuối cùng, bố  bắt  về biệt thự, thở dài :
 
"Nếu mày còn   , cái thằng vô dụng 'Lục Tử Hoài' bên nhánh hai sẽ thế chỗ của mày đấy!"
 
  nheo mắt, cái tên    chút quen thuộc:
 
"Lục Tử Hoài? Hắn là ai?"