Mẹ  đưa cho  một bát canh, chậm rãi :
 
"Con trai  nhận nuôi từ chi thứ của Nhị Thúc con vài năm .”
 
“Về huyết thống mà , còn xa còn đến mấy chục ngàn dặm.”
 
“Họ  sắp đặt nó  công ty từ lâu, bây giờ đang giở thủ đoạn để   ghế tổng giám đốc."
 
"Nói cho cùng… nó cũng  tính là em trai con đấy."
 
 nhíu mày.
 
"À… Hóa  là ."
 
Bố  thì  thèm để tâm, chỉ khinh thường  lạnh, giơ tay   một động tác "bé tí tẹo":
 
"Nhìn là  chẳng  thứ gì  .
 
Cái loại ăn chơi lêu lổng, phong thái bỡn cợt, tầm  hạn hẹp cái loại    khả năng gánh vác đại sự!"
 
Nói , ông    chằm chằm:
 
"Cơ mà mày cũng 'chơi lớn' quá  đấy. Giờ thì  , thời gian dành cho mày  còn nhiều nữa ."
 
"Đánh chiếm giang sơn dễ, giữ  nó mới khó. Nếu mày tự   thất thế để kẻ khác đá văng khỏi vị trí, thì đừng  trách tao  nhắc nhở ."
 
"Bây giờ, tập đoàn cần một luồng sinh khí mới.”
 
“Cách  cũ…  còn phù hợp nữa ."
 
Thương trường là chiến trường.
 
Không  tiếng súng, nhưng khắp nơi đều là m.á.u me.
 
 cúi đầu, nhặt lấy chiếc cờ lê gia truyền của ông già, siết chặt trong tay.
 
Khóe môi cong lên, ánh mắt rực lên tia sắc bén:
 
"Ba cứ yên tâm.”
 
“Những con ốc thuộc về con,   con sẽ vặn chặt hết !"
 
Bố  và   liếc mắt  .
 
Trong ánh mắt của cả hai đều hiện lên cùng một câu :
 
"Hỏng , con hàng  'tạch' thật ."
 
Sau khi  về,   điều đến công ty con, phụ trách mở rộng mảng giao thông đường sắt mới, gia nhập một đội nghiên cứu và dần dần khai phá thị trường quốc tế.
 
Thật ,  kiểm soát một công ty  cần  nắm giữ quá nhiều cổ phần chỉ cần thông qua chuỗi đầu tư chéo giữa các quỹ,   thể dễ dàng thao túng.
 
Huống hồ, bố  còn để  cho  một khoản vốn kếch xù.
 
Bận rộn , chuyện tình cảm tự nhiên cũng  ném   đầu.
 
 từng nghĩ,    cắt đứt với Lâm Vận còn khó hơn lên trời.
 
 khi chìm  công việc,  mới nhận ..
 
Mình cũng chẳng mấy khi nghĩ về cô  nữa.
 
Cô   chặn ,  vẫn  thể mở xem trang cá nhân của cô .
 
Thậm chí, cô  đăng bài còn nhiều hơn lúc ở bên .
 
Toàn là ảnh chụp cuộc sống cá nhân hào nhoáng:
 
Ảnh đồ ăn  đẽ, ảnh  shopping, ảnh tập gym với dáng   hảo.
 
Thậm chí còn đăng ảnh nắm tay một  đàn ông khác, cố gắng dùng những hình ảnh bề ngoài để chứng minh rằng cô  đang sống  .
 
Bài đăng mới nhất, ghim  đầu trang:
 
"Sẽ suôn sẻ hơn ba năm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phat-hien-phieu-kiem-tra-thai-ky-cua-vo/chuong-5.html.]
 
Về ,  càng ít khi mở mạng xã hội.
 
Mọi nền tảng từ Facebook đến WeChat, từ Twitter đến Instagram đều chỉ còn là công cụ kinh doanh.
 
Chỉ  đôi lúc,  những đêm khuya yên tĩnh…
 
   ban công biệt thự,  xuống ánh đèn lấp lánh  chân núi.
 
Hồi tưởng  những năm tháng thanh xuân   phung phí.
 
Bố   vẫn lo lắng về tinh thần của .
 
Hai  họ còn lén lút nấp  gác mái, rình mò theo dõi .
 
Họ sợ nhắc đến quá khứ sẽ gợi  vết thương lòng, nên chẳng ai dám hỏi han nhiều về cuộc tình thất bại của .
 
Thậm chí, họ cũng chẳng buồn tra hỏi  về chuyện tình cảm vì cơ bản, họ   động  tổ ong vò vẽ .
 
Thỉnh thoảng, họ chỉ khẽ :
 
"Chỉ cần chịu thở  là  , còn cần gì tiền đồ nữa?"
 
Rồi một hôm,   lo lắng  , khẽ thì thầm với bố:
 
"Ông  xem, con   khi nào  phát bệnh ? Nó  định nhảy xuống  đấy?"
 
Bố  lạnh lùng hừ một tiếng:
 
"Lúc nhỏ nó thích chơi nhảy lò cò.”
 
“Lớn  thì chuyển sang nhảy lầu…”
 
“Cũng coi như  quên chí hướng ban đầu."
 
Sau đó, hai  nghiêm túc bàn bạc về tương lai của , thảo luận tỷ lệ tử vong nếu rơi từ tầng hai xuống đất,  kết cục là cãi  một trận nảy lửa, ai nấy đều  vui, lặng lẽ giải tán.
 
…
 
Trong buổi họp lớp cấp ba,  tình cờ chạm mặt cô .
 
Không chỉ  còn  cả Lục Tử Hoài, kẻ đang khiến bố  đau đầu suốt thời gian qua.
 
Hôm qua.
 
Bố  từ công ty về nhà, tức giận đến đỏ bừng mặt, mắng chửi ầm ầm.
 
Lý do?
 
Lục Tử Hoài điền sai  liệu trong hồ sơ đấu thầu,  công ty thiệt hại đến hàng triệu.
 
Hôm nay.
 
Trước buổi họp lớp, lớp trưởng  đặt  một phòng tiệc cỡ trung tại khách sạn 5 .
 
 đến nơi cùng lớp trưởng, và   Lâm Vận cùng Lục Tử Hoài  ngay ở phía .
 
Điều bất ngờ là..
 
Lâm Vận  còn giữ hình tượng nữ lãnh đạo lạnh lùng như  nữa.
 
Cô  ăn mặc trẻ trung,  chút dễ thương.
 
Dáng  cô  vốn gầy, nhưng vòng hai   nhô lên.
 
Lớp trưởng, với tinh thần hóng chuyện bất diệt, thì thầm bên tai :
 
"Lâm Vận và Lục Tử Hoài tái hợp  ?!"
 
"Trước đây, Lục Tử Hoài vốn chẳng  gì đặc biệt, ngoài khuôn mặt đủ thu hút đào hoa.”
 
“Chẳng     bối cảnh mạnh, mà giờ  đột nhiên đổi đời, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị."
 
Rồi lớp trưởng chợt  sang , đầy tò mò:
 
"Mà ,  cũng họ Lục mà,  quan hệ gì với  ?"