thành thật đáp:
 
"Không quen. Chúng  còn  từng  chuyện với   nào."
 
Thực , thời gian qua  liên tục công tác tại châu Phi.
 
 tháng ,  sẽ  về tổng công ty theo lệnh điều động.
 
Lớp trưởng tỏ vẻ hụt hẫng:
 
"Tưởng moi  chút tin tức từ  chứ! Mà ,    bên bộ phận R&D của Lục Thị ..”
 
“Tháng , công ty sẽ  một giám đốc mới từ  bổ nhiệm xuống.”
 
“Nghe  chỉ là một… nhóc con thôi."
 
Rồi   mắt sáng như , giọng tràn đầy ngưỡng mộ:
 
"Làm con nhà giàu sướng thật đấy! Không  gì cũng  thể thừa kế gia sản!"
 
: ???
 
Cái quái gì?
 
Có  ấm nhà giàu nào   nắng châu Phi phơi thành một nửa dân bản địa như  ?
 
Suốt ngày lăn lộn ngoài công trường, mặt hướng về đất, lưng đón ánh mặt trời.
 
Cũng may,  uổng công  vất vả như trâu, cuối cùng thị phần cũng dần phục hồi, tạm thời bịt  miệng đám lão già khó tính trong hội đồng quản trị.
 
Lâm Vận khoác tay Lục Tử Hoài, bước  khách sạn  mật đến mức thỉnh thoảng còn ghé tai thì thầm.
 
Giữa hai hàng lông mày của cô  là sự dịu dàng, nụ   thể giấu nổi.
 
Cô  bước  với phong thái của một kẻ đang  khoe khoang.
 
 bỗng cảm thấy  phụ nữ  mặt   xa lạ.
 
Cô    luôn dửng dưng lạnh nhạt với , hiếm khi đáp  câu chuyện của , thậm chí lúc nào cũng giữ khuôn mặt nghiêm túc.
 
 từng nghĩ  thể do cô  bận rộn công việc, hoặc do tính cách vốn .
 
 giây phút ,  chợt hiểu .
 
Có lẽ   thể khiến cô  dịu dàng…  từng là .
 
"Lâm Vận, còn  chúc mừng  kết hôn đấy!"
 
Một  bạn học bất ngờ lên tiếng.
 
Tim  khẽ thắt .
 
 ngay giây , Lâm Vận bình tĩnh phủ nhận:
 
"Mình và Tử Hoài  kết hôn, chỉ là đang ở bên  thôi."
 
 sững .
 
Trước đây, khi bí mật đăng ký kết hôn với , cô  cũng  từng  với ai.
 
Ở công ty, cô  luôn duy trì hình tượng độc .
 
Lớp trưởng ghé sát tai , thì thầm:
 
"Lục Trác,  cưới mà   bầu, đúng là   lắm.”
 
“ bắt đầu nghi ngờ phẩm hạnh của Lục Tử Hoài ."
 
 gật đầu đồng tình:
 
" thế,  đoán đạo đức của  còn thấp hơn tưởng tượng nhiều."
 
Bước  sảnh tiệc, ngay lập tức,   náo nhiệt hẳn lên khi thấy Lâm Vận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phat-hien-phieu-kiem-tra-thai-ky-cua-vo/chuong-6.html.]
 
Dù  cô  vẫn là hoa khôi của lớp ngày xưa.
 
"Oa, Lâm Vận,    hơn ! Thời gian thật bất công,  ở nhà chăm con thì thành bà thím, còn  vẫn thon gọn, trắng trẻo như gái đôi mươi!"
 
" mà , cuối cùng  vẫn ở bên Tử Hoài ?"
 
"Hai  đúng là  duyên! Lúc  chia tay năm lớp 12, ai cũng nghĩ thế là hết ,  ngờ   một vòng   về với !"
 
Lục Tử Hoài ôm chặt Lâm Vận, tay vô tình để lộ chiếc đồng hồ xa xỉ đặt  riêng.
 
Hắn   đầy ẩn ý:
 
" cũng nghĩ . Hai  nếu còn nhớ về , thì  nên bỏ lỡ.”
 
“Khi duyên đến,  rào cản cũng sẽ tự động biến mất."
 
Đám đông phát cuồng  lời tỏ tình ngọt sến .
 
Họ  rộ lên, trêu chọc, cổ vũ  ngớt.
 
Bạn  kiêm đồng minh trung thành của Lâm Vận liền chớp cơ hội lên tiếng:
 
"Tử Hoài ,    trân trọng Lâm Vận đấy.”
 
“Cô   chỉ giỏi trong công việc mà còn đảm đang chuyện bếp núc nữa”
 
“Lúc  bọn  còn tưởng cô  chỉ   việc,  ngờ cô    đam mê với cả công việc cuộc sống!”
 
“Bữa trưa cô  mang đến công ty ngày nào cũng khác , món nào cũng ngon mắt ngon miệng, thỉnh thoảng còn mời bọn  ăn bánh ngọt.”
 
“Lấy  cô ,  chắc chắn sẽ  hối hận!"
 
Ngay lúc đó, một  khác bất ngờ :
 
"  Tử Hoài,    tháng  Lục Thị sẽ  một vị giám đốc mới do cấp  bổ nhiệm.
 
“Có  là   ?”
 
“Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao!"
 
Nghe đến đây, nụ   mặt Lục Tử Hoài thoáng cứng .
 
Không trả lời ngay,  chỉ  nhạt,  cúi đầu nhấp một ngụm , che giấu sự lúng túng.
 
"Lục Trác! Cậu cũng đến !"
 
  bước  sảnh tiệc,   ai đó gọi tên.
 
Ngay lập tức, ánh mắt của Lâm Vận xuyên qua đám đông, chằm chằm  .
 
Cô  cố tình dựa sát  Lục Tử Hoài, như một lời tuyên bố ngầm:
 
"Rời xa ,  sống  hơn  nhiều."
 
 phớt lờ sự khiêu khích của cô ,  sang trò chuyện với một nữ sinh viên khóa ,   vui vẻ.
 
Sắc mặt Lâm Vận lập tức sa sầm.
 
Nụ   môi cô  bỗng dưng đông cứng .
 
Họp lớp cứ hai, ba năm  tổ chức một .
 
Lần    tham gia, vì đang ở bệnh viện chăm sóc bố  cô   ốm.
 
Một  bạn lịch sự hỏi thăm:
 
"Lục Trác, lâu   thấy  tham gia họp lớp.”
 
“Dạo  đang công tác ở  thế?"
 
  định trả lời, thì Lâm Vận  cướp lời , giọng điệu đầy châm chọc:
 
"Có  mấy năm nay   ăn   gì, sợ mất mặt nên  dám xuất hiện  ?"