Không gian thực tế ảo của Diệp Thiên Tiếu là bãi biển nắng ấm, gió mát lùa qua mặt. Anh ở dạng người, ngũ quan đẹp đẽ, đang làm mặt tội nghiệp: “Sao thế?”
Cá voi sát thủ hay gấu trúc đều là thú dữ, giả bộ dễ thương chỉ để lấy lòng chị gái, chiêu trà xanh thôi.
Anh ngước nhìn cô.
“Không có gì, muốn thấy mặt anh lúc này thôi.”
Câu này hơi ái muội, hơi ngọt.
Diệp Thiên Tiếu vui ngay, không kìm được hỏi ngốc: “Lần trước cô muốn thấy biểu cảm ai, cũng là tôi đúng không?” Anh tự tin vào nhan sắc, dựa mặt lừa ăn ngon.
“Anh thật muốn biết?”
Anh gật.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Sở Tân: “… Hoàng đế Đế Quốc.”
Diệp Thiên Tiếu ngẩn người.
Chốc sau, anh muốn xem không gian thực tế ảo của Sở Tân. Không gian ảo thể hiện cá tính, như sân nhà thời địa cầu. Sở Tân mời anh ghé, chỉ thấy sách vở ngập tràn và màn hình phác thảo lơ lửng.
Người thì có biển nắng, người bị công việc vây quanh.
Diệp Thiên Tiếu mong suất diễn, và nó đến nhanh.
Dưới cách quay táo bạo của Sở Tân, Ma Đồ sớm phát sóng cảnh Y Á nắm sơ ma pháp nhỏ, nhưng vẫn không học được ma pháp không tiếng động — mạnh nhất, thực dụng nhất trong chiến đấu theo Bò Cạp Tinh.
Lúc này, đội hộ vệ Đế Quốc trong trailer xuất hiện, đến ngôi làng nhỏ xử tử Y Á.
Hộ vệ mặc giáp sáng bóng, trông oai phong. Nhưng đội uy phong này tàn nhẫn bắt thôn dân, tìm mẹ con Y Á. Họ không kiêng dè, ỷ quyền công vụ, sẵn sàng g.i.ế.c chóc, sỉ nhục dân làng.
Giữa lúc nguy cấp, những thôn dân bình thường hơi ngốc, hay càm ràm, im bặt không khai chỗ Y Á, còn cho trẻ con báo Y Á trốn vào núi. Do văn minh thấp, quân chính quy Đế Quốc và dân thường căng thẳng: quân xem dân như cá thịt, dân sợ mà tránh quân.
Đặc biệt là hộ vệ Đế Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-478.html.]
Nếu là hộ vệ trong thành, họ còn kiêng dè vì cùng sống một nơi. Nhưng đám này chẳng xem thôn dân là người.
Sở Tân nghĩ quay mặt tối nhân tính thì dễ, thứ đen tối dễ hút mắt. Cô muốn quay mặt sáng—như thôn dân tự phát bảo vệ mẹ con Y Á, người họ thấy vô tội đáng thương, dù bị quyền lực áp bức.
Y Á cầm kiếm gỗ, đầu óc trống rỗng, vừa khóc vừa chạy trốn hoảng loạn.
Hộ vệ Đế Quốc có ma pháp sư, mang mèo đen thính giác nhạy. Cách trốn duy nhất của Y Á là thi triển ma pháp truyền tống không tiếng động.
Chekhov từng nói: Trong kịch, nếu màn một có súng, đến màn ba, s.ú.n.g phải nổ.
Đặt bút đặt ra phải thu hồi, câu chuyện mới trọn vẹn.
Bàn tay vàng phải phát huy, mới thật sảng.
Y Á nắm chặt dây chuyền Bò Cạp Tinh, đuôi bò cạp đ.â.m tay đau nhói. Hộ vệ sắp tìm ra cô sau đám cỏ. Giữa lằn ranh sống chết, cô thành công dùng ma pháp truyền tống không tiếng động, đưa mình đến chỗ khác sau núi. Trong khủng hoảng, cô liên tục truyền tống.
Do năng lực hạn chế, mỗi lần truyền tống không xa, nhưng nhanh hơn chạy bộ. Hộ vệ không ngờ đứa trẻ dùng được ma pháp truyền tống, không xác định phạm vi trốn, dừng lại tìm kỹ hơn.
Cảnh này, Sở Tân lấy cảm hứng từ A Quiet Place — nhân loại không được tạo tiếng động, nếu không sẽ bị quái vật thính giác nhạy ăn thịt.
Y Á cũng không thể tạo tiếng, kìm tiếng khóc dù đoán làng gặp nạn, không ai cứu, chỉ tự cứu mình. Cô có tương tác nguyên tố mạnh, nguyên tố tinh linh lo lắng vây quanh.
Trong rừng đêm, ánh đuốc truy binh lấp lóe, tiếng chó sủa đuổi theo, các góc quay khiến khán giả liên tinh đồng cảm, hồi hộp như chính mình bị săn.
Sở Tân bỏ nhiều bản thảo phân cảnh để có bản ưng ý nhất.
Hiệu quả đúng là đỉnh cao.
Đỉnh đến mức cô nghĩ sẽ có công ty game sao làm CG.
Chuyện để sau.
Giờ khán giả liên tinh thấy hiệu ứng chấn động.