Diệp Thiên Tiếu xuất thân trường quân đội nên không yêu cầu cao về hoàn cảnh, còn bác sĩ Thật Tình thì lại cực kỳ thích thú, lần đầu tiên chủ động xen vào khi Sở Tân đang nói chuyện với người khác: “Thật ra tôi cũng không ngại ở trong vỏ ốc đâu.”
Nghe vậy, Tư Mạc lộ vẻ căng thẳng, lùi lại hai bước.
Tiếng tăm của người Mạn Địch trong vũ trụ vẫn khá tệ, không bị ghét thì cũng bị xa lánh.
Không đợi đối phương nói ra lời chán ghét, Sở Tân liền nói: “Anh ở vỏ ốc làm gì, phòng tôi thuê cho cậu không tốt sao?”
Phúc lợi cao của công ty Tân Lão bao gồm cả trợ cấp tiền nhà ở.
Bác sĩ Thật Tình là thành viên cốt cán cố định, nên Sở Tân đã thuê cho anh một căn hộ rất đẹp ở hành tinh mẹ của Liên Bang làm ký túc xá nhân viên.
Bộ xương nhỏ vội vàng lắc đầu tỏ lòng trung thành.
Sở Tân “ừm” một tiếng, nói với Tư Mạc: “Xin lỗi, đội của tôi thực sự cần anh ấy, nên không thể để nó lại cho các vị được.”
Tư Mạc: "……"
Anh ta cũng đâu có muốn người Mạn Địch này ở lại!
Ý thức được cô đang bảo vệ mình, bộ xương nhỏ bất giác càng đến gần cô hơn –
Đôi khi bác sĩ Thật Tình nghĩ, có lẽ nó nên đổi một vật ký sinh nhỏ gọn hơn, như vậy là có thể được đạo diễn Sở bỏ vào túi mang đi rồi.
Tư Mạc dẫn cô đi tham quan nhà ăn của công nhân.
Từ rất xa, Sở Tân đã ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-517.html.]
Thứ mùi này rất đặc biệt. Ẩm thực Hoa Hạ vô cùng phong phú và tinh tế, những món “có mùi” cô cũng từng thử qua, đậu hũ thối và bún ốc đều là những món cô yêu thích. Nhưng mùi này còn khó ngửi hơn một chút, tóm lại là một mùi vị tuyệt đối không thể gợi lên sự thèm ăn của cô.
Đi vào nhà ăn, có rất nhiều công nhân đang dùng bữa.
Sở Tân ngước nhìn về phía lẽ ra là nhà bếp, lại thấy rất nhiều thực phẩm tươi sống, thịt có màu hồng nhạt tự nhiên và đẹp mắt.
Để ý thấy ánh mắt của cô, Tư Mạc nói: “Đó là nguyên liệu chưa qua xử lý. Phúc lợi của công chức chúng tôi rất tốt, sẽ không ăn đồ tươi sống như vậy.”
Sở Tân gật đầu, không tỏ ra bất kỳ điều gì khác thường.
Một trong những phẩm chất quan trọng nhất khi quay phim tài liệu chính là tôn trọng sự đa dạng của các nền văn hóa.
Vì đã đến giờ cơm, Tư Mạc nhiệt tình mời cô ngồi xuống dùng bữa cùng.
Sở Tân: “Tôi đang giảm cân.”
“Vậy mỗi thứ nếm một chút nhé? Chúng tôi đã chuẩn bị cho cô rất nhiều món ăn phong phú!”
— Xin lỗi, cô đang tuyệt thực.
Bắt đầu từ khi nào?
Từ giây trước.
Lời đến bên miệng, Sở Tân lại nghĩ đến hiệu quả của chương trình. Là một đạo diễn, sao cô có thể lùi bước trước những điều mới lạ? Nghĩ vậy, cô gật đầu ngồi xuống. Tư Mạc nhiệt tình giới thiệu cô với tất cả công nhân, rồi từ nhà bếp sau lôi ra một con thú khổng lồ đã được trụng da làm lông. Bụng con thú có một đường khâu dài, đầu bếp bật bút laser lên, chỉ nghe tiếng “xèo” một cái, lớp mỡ đông lạnh ở chỗ khâu bị tan chảy, đường khâu bung ra, từ trong bụng con thú ào ạt “phun” ra vô số thứ, kèm theo một mùi vị vô cùng, vô cùng nồng nặc…
Sở Tân nghe thấy tiếng người Ốc xung quanh nuốt nước miếng ừng ực.
Cô chỉ có thể mỉm cười.