Các vị thần tiên trong thần thoại phương Đông từng cũng là phàm nhân.
Phàm nhân cũng có thể chứng đạo tu tiên, độ kiếp phi thăng.
Sở Tân tóm tắt sơ qua một chút khái niệm huyền huyễn phương Đông cho Bách Hỏa nghe, đối phương tỏ ra rất hứng thú. Cô nói tiếp: “Điểm không hoàn toàn giống, chính là "đạo" của mỗi người là khác nhau. Nếu bà Mặc Khâu Lợi sinh ra trong thế giới quan của tôi, "đạo" của bà ấy là bảo vệ dân tộc và những người yếu thế, tìm kiếm con đường bình đẳng cho mọi người. Sau khi thành tiên, có lẽ bà sẽ được phái đi chăm lo cho các nhóm người yếu thế. Phàm nhân gặp phải chuyện bất công cũng sẽ đến dâng hương cầu nguyện bà ấy, biết đâu chừng quan phủ… chính là tòa án, còn dựng tượng của bà ấy nữa.”
“Đạo không chỉ có một. Nếu là tôi, có lẽ "đạo" của tôi là tìm kiếm chân lý của việc quay phim.”
Còn chân lý đó là gì, Sở Tân tạm thời chưa tìm được.
Không tìm được cũng không sao, cô không muốn phi thăng, chỉ muốn ở lại thế gian quay phim.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Diệp Thiên Tiếu đi ngang qua nghe lỏm được một chút, thuận miệng nói: “Vậy "đạo" của tôi là nghe lời đạo diễn Sở.”
“Không được."
Câu này chạm đúng vào giới hạn của Sở Tân: “Người tu tiên cấm yêu đương lụy tình.”
“Đúng rồi, tôi thấy ngoài phòng cầu nguyện ra, trong Thần Điện Mặc Khâu Lợi có rất nhiều người, họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đều là tín đồ của bà Mặc Khâu Lợi sao?”
Nếu thật sự như vậy, thì hương khói phụng cúng bà ấy rất thịnh. Nhưng Sở Tân vừa rồi rõ ràng nhìn thấy có người đang bày hàng bán đồ ăn.
Hỏi ra mới biết, Thần Điện ở quốc gia Tư Đa Lan còn kiêm luôn chức năng phục vụ dân sinh.
Việc bày hàng, bán nghệ, xem mắt, thậm chí là tìm việc làm trong phạm vi Thần Điện đều được cho phép, và sẽ được thần minh phù hộ.
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-531.html.]
Sở Tân cảm thấy nếu chủ đề này tiếp tục được bàn luận, cô sẽ muốn cùng Bách Hỏa nói chuyện về “Bậc đại hiệp, vì nước vì dân”.
Trong số những mặt hàng được bán ở các quán nhỏ, thường thấy nhất là các loại bánh.
Khi Sở Tân đi ngang qua, nghe thấy họ nhiệt tình quảng bá: “Năm đồng tinh tệ một "Tình Yêu", chỉ cần ba đồng tinh tệ là có thể mua một "Hy Vọng", "Phất Nhanh" là sáu đồng tinh tệ.”
Có một phụ nữ dừng chân: “‘Hy Vọng" mà cũng bán ba đồng tinh tệ sao? Trước kia không phải hai đồng à? … Thôi kệ, cho tôi một "Hy Vọng" đi, tôi muốn nhiều nhân.”
“Vâng ạ!”
Không có giới thiệu sản phẩm, bánh ngô là nhân gì không rõ, tên gọi thì nghe cái nào cũng có vẻ hứa hẹn hão huyền.
Sở Tân mua mỗi thứ một ít, chia cho những người bạn đồng hành.
“Tình Yêu” có vị ngọt, giống như nhân đậu mềm ngọt.
Nhân của “Hy Vọng” là ngẫu nhiên. Bách Hỏa nói có cơ hội mua được nhân thịt với giá rẻ nhất, nhưng đó thuộc về truyền thuyết đô thị, rất ít người mua được. “Phất Nhanh” là nhân thịt thật sự, mỡ thấm vào bánh ngô, ăn rất thơm.
Vỏ bánh dùng nguyên liệu rất chất lượng, ăn hết cả ba cái, Sở Tân đã cảm thấy no rồi.
Lúc này, Diệp Thiên Tiếu đưa qua nửa chiếc bánh “Phất Nhanh” đã được bẻ đôi.
Anh còn chọn bên có nhiều nhân thịt hơn.
“Anh đang giảm cân à?”
Sức ăn của cá voi sát thủ rất đáng kinh ngạc, chút bánh này đến nhét kẽ răng anh cũng không đủ.
Nhưng nhìn anh rèn luyện vừa vặn, vóc dáng vừa đẹp mắt vừa thực chiến, Sở Tân thật sự không nhìn ra có lý do gì để giảm cân. Nếu anh cũng muốn giảm cân, thì cả vũ trụ này chẳng còn sinh vật nào không có nỗi lo về ngoại hình.