Quay xong đoạn tư liệu này, Sở Tân liền đi theo Carrie đến phòng thay đồ, gặp được bộ lễ phục mặc vào hơi phiền phức trong truyền thuyết – phần tay áo của nó là những bụi gai đã được xử lý đặc biệt, quấn quanh cánh tay người mặc. Lễ phục màu đen thẫm, tà váy kéo dài phía sau, mặc lên người trông vừa thần bí vừa cao quý: “Tớ không hiểu tại sao lại phải treo một chuỗi đồ ăn trên cánh tay.”
“Đây là bụi gai, không phải đồ ăn.”
“Quan niệm thời trang này đối với tớ có hơi quá lố.”
Thấy Carrie bĩu môi, Sở Tân biết điều mà nhượng bộ: “Nhưng nếu là cậu chọn cho tớ, thì tớ rất thích, tớ sẽ mặc, cảm ơn.”
“Thôi được rồi, cậu không thích phần tay áo này thì thôi, nhưng món trang sức kia cậu phải đeo đó nha.”
“Được.”
Sở Tân thật sự không muốn treo một chuỗi đồ ăn trên cánh tay.
Mặc lễ phục xong, cô thấy Carrie lấy ra một hộp đựng trang sức: “Lần này là gì đây?”
Lần trước cô ấy đã cài lên đầu cô một con bướm kim cương như sắp vỗ cánh bay đi.
“Hừ hừ, chúng ta phải nhập gia tùy tục chứ.”
Carrie mở hộp trang sức ra.
Trên tấm vải nhung là một đôi kẹp tóc tai mèo.
Phần lông tơ vốn có của tai mèo được nạm đầy kim cương vụn, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn. Kim cương đã qua xử lý đặc biệt, vừa giữ được độ bắt sáng lại vừa có màu đen. Đeo lên đầu, trông y hệt một cô mèo đen hóa người.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Sở Tân: “…”
Sở Tân: “Tớ đột nhiên lại muốn treo đồ ăn trên cánh tay rồi, có tiện lấy lại không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-535.html.]
“Không được, cái này là Tổng thống Bách Hỏa gửi qua, đây là quà tặng cho khách quý ngoại tinh – câu chuyện về vị du khách ngoại tinh người mèo đã chỉ điểm cho người Tư Đa Lan năm đó cậu cũng nghe rồi phải không? Cho nên nếu cậu chịu đeo nó tham dự yến tiệc, họ sẽ cảm thấy cậu vô cùng tôn trọng văn hóa địa phương… Chắc họ cũng đã mong chờ chuyện này từ trước rồi.”
“…”
Nhớ lại những người dân bản địa siêu cấp nhiệt tình với mình, Sở Tân im lặng.
Họ dường như biết Sở Tân có thể mang đến những cơ duyên mới cho địa phương, đối xử tốt với cô mà không hề mang tính vụ lợi, từ đáy lòng chào đón khách, mang những thứ tốt đẹp nhất ra cho cô xem, mời cô nếm thử. Điều này làm cô nhớ lại quê nhà của mình.
Cô thật không nỡ làm người dân bản địa thất vọng.
“… Tớ tự đeo.”
Một lúc sau, Sở Tân quay mặt đi, đưa ra một sự nhượng bộ trọng đại.
Người mèo thì người mèo vậy.
Carrie đẩy hộp trang sức về phía trước: “Rating tập này chắc chắn sẽ bùng nổ.”
“Tôi vào được không?”
Ngoài cửa phòng thay đồ, vang lên tiếng gõ cửa của Diệp Thiên Tiếu.
“Ừm, vào đi.” Sở Tân nói.
Cửa tự động mở ra theo tiếng nói, Diệp Thiên Tiếu vừa bước vào liền nhìn thấy cô.
Bên tay cô là chiếc đèn bàn đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ – chiếc đèn bàn này có thể tùy ý thay đổi màu sắc, tiện cho chuyên viên trang điểm thử nghiệm hiệu quả trang điểm dưới các nguồn sáng khác nhau. Lúc này, đèn đang để cường độ ánh sáng tương tự như ở sảnh tiệc. Trên mí mắt cô được tán một lớp phấn mắt lấp lánh, đuôi mắt được kẻ hơi xếch lên, tạo vẻ quyến rũ.
Nguồn sáng chiếu vào mắt Sở Tân, long lanh như những vì sao.
Gương mặt cô đẹp đến nao lòng.