Đoạn đầu tiên được tung ra là cảnh anh đẩy cửa bước vào phòng thay đồ, nhìn thấy Sở Tân đeo trang sức kim cương hình tai mèo.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cô cúi mi, có chút ngượng ngùng.
[…… Mèo con! Đạo diễn Sở là mèo con!]
[Không được, là người Đế quốc, tôi kiên quyết ủng hộ sừng rồng…… nhưng mà…… mèo con vẫn đáng yêu quá!]
[Đáng ghét, Sở điện hạ sao lại bán manh thế này! Cô ấy không phải đi theo phong cách này mà!]
Có cư dân mạng nhìn thấy trong phòng thay đồ có những họa tiết đặc trưng của quốc gia Tư Đa Lan, liền phổ biến kiến thức về văn hóa nước này, khiến những người yêu thích người mèo nhiệt tình bấm thích: [Làm tốt lắm Tư Đa Lan, Tư Đa Lan đúng là một nền văn minh tuyệt vời!]
Những cư dân mạng nhanh tay đã chụp màn hình, còn thêm cả đuôi mèo cho đạo diễn Sở trong ảnh.
Kỳ Vlog này đã hé lộ điểm đến của kỳ thứ ba, cũng khiến hệ sao nghèo khó này một lần nữa đi vào tầm mắt của công chúng.
Đoạn Vlog Diệp Thiên Tiếu đăng đặc biệt ngắn, chỉ nhá hàng sơ sơ.
Kết quả là nội dung bình luận hot nhất trong khu bình luận lại là:
[Diệp Thiên Tiếu, anh ngắn quá!!!!]
Diệp Thiên Tiếu: “…”
Cá voi tủi thân, cá voi không ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-543.html.]
Vlog đã ra rồi, phim chính chắc cũng không xa nữa. Ngay lập tức, độ thảo luận về 《Đầu Lưỡi Vũ Trụ》 đã phủ qua tất cả các tác phẩm mới cùng thể loại. Cảnh tượng này đã vô hình làm cho nhiều tài năng mới nổi vốn tưởng mình sắp thay thế được Sở Tân phải e dè.
Điều mà khán giả thực sự mong chờ, vẫn phải là cô.
Tập thứ ba mở đầu bằng hình ảnh một chú mèo đen nhỏ.
Nó vươn vai ngoài đầu phố, kêu một tiếng "meo" rồi khoan thai bước vào một Thần Điện trên chủ tinh Tư Đa Lan.
Xung quanh rộn rã tiếng người, nhìn bao quát là một khung cảnh mờ ảo khói sương, đậm chất đời thường.
“Món chính ở Tư Đa Lan là những chiếc bánh ngô đủ kích cỡ, họ biến tấu bánh thành muôn hình vạn trạng, có khi nhân được bọc kín bên trong, phải nghe chủ quán giải thích mới biết là nhân gì, có khi lại hào phóng phủ nhân lên mặt bánh, hương vị thế nào nhìn qua là biết ngay.”
Ống kính lúc này lia tới một gánh hàng rong.
Chủ quán đang nhiệt tình mời chào khách mua bánh ngô.
“Gần đây, người bán bánh đắt hàng nhất chính là anh Phong. Sáng nào anh cũng đẩy xe hàng đến Thần Điện gần nhà nhất để bày bán. Nghe đồn, ở quán của anh, thực sự có cơ hội mua được chiếc bánh mang vị "Hy Vọng". Khoảng ba ngàn năm trước, bánh đã thịnh hành ở Tư Đa Lan. Loại món chính dễ mang theo này đáp ứng nhu cầu lao động bên ngoài thời gian dài của người dân Tư Đa Lan, và nhanh chóng chiếm vị trí quan trọng nhất trên bàn ăn lịch sử của họ.”
Tay nghề của anh Phong thuộc hàng đỉnh nhất vùng, thường thì chưa đến trưa, nguyên liệu trên xe đã hết sạch, phải về nhà chuẩn bị thêm rồi mới ra bán tiếp. Chỗ này có chèn một đoạn Carrie hỏi anh Phong có định đổi sang xe bay không, để chở được nhiều nguyên liệu hơn, cũng đỡ phải đẩy xe vất vả.
[Ủa, xe này không phải xe bay hả ta? Tôi nhìn bốn cái bánh xe cứ tưởng là công cụ đặc biệt gì đó…]
[Xe có bánh ở Liên Bang giờ hiếm thấy lắm.]
[Tuần trước tôi đi một bữa tiệc cổ điển, có anh kia lái xe có bánh, tôi thấy ngầu với có không khí ghê.]
…