Người làm việc được tưởng thưởng, mọi đơn xin của ban tổ chức đều được bật đèn xanh, đạt được kết quả đôi bên cùng có lợi.
Chỉ có Sở Tân ngồi ở trên đó đang chìm vào suy tư.
Cô cụp mắt nhìn xuống biển người đông đúc phía dưới, tiếng reo hò gầm vang như muốn thổi tung cả mái tóc cô. Mà vào thời khắc này, cô lại nhớ đến đời trước, khi mình cũng hiếm hoi một lần dùng đặc quyền để có được vé vào cửa.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Đó là đại hội thể thao hoành tráng tại thủ đô năm 2008.
Cô đã xem được màn trình diễn của ông Trương tại hiện trường, đã xúc động rất lâu, rất lâu trước sự lớn mạnh của tổ quốc. Lần đó vị trí ngồi không tệ, tầm nhìn tuyệt vời, khi đó cô đã nghĩ —— một chỗ ngồi còn tốt hơn, tôn quý hơn, đặc biệt hơn thế này nữa, sẽ là ở đâu?
Chưa từng ngờ tới, một ngày kia điều đó đã thành hiện thực.
Dù có là tổng thống của quốc gia khác quang lâm, cũng không thể ngồi trên bầu trời được đâu nhỉ!
Khi Sở Tân biết được sự thật, đã thấy được thành quả mà Đế Quốc đã chuẩn bị trước đó nhiều ngày, với vô số nhân viên làm việc tăng ca thêm giờ. Chiếc phi thuyền này cũng được thiết kế chuyên biệt để tiếp đón cô. Nếu cô nói một câu "Thôi bỏ đi", thì công sức của đám nhân viên này đều đổ sông đổ biển.
Với chút cảm xúc không đành lòng thoáng qua, cô liền ngồi xuống chiếc ngai vàng đó.
"Sở Điện! Là Sở Điện! Cô ấy thật sự đến xem trận đấu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-phong-than-o-tinh-te-nho-phim-dien-anh-dia-cau/chuong-620.html.]
"Màn hình lớn có thể chiếu cảnh cô ấy được không? Xa quá tôi nhìn không rõ!!"
"Hu hu hu, cô ấy ngồi ở trên đó ngầu quá, tôi yêu c.h.ế.t mất, không ai xứng đáng được ngồi cạnh cô ấy, Công chúa điện hạ nên tỏa sáng một mình!!"
Mọi người đều biết, tại hiện trường các giải đấu thể thao mang tính đối kháng cao, thường thường là khán giả cùng nhau bùng nổ cảm xúc mãnh liệt.
Ví dụ như những vụ hooligan bóng đá nổi tiếng.
Fan của hai đội bóng chỉ cần một lời không hợp là có thể lao vào đánh nhau, thậm chí đã từng xảy ra thảm kịch Heysel khiến hơn ba mươi người thiệt mạng.
Sự nhiệt tình tại hiện trường giải đấu đối kháng lại càng sôi sục hơn. Chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy, đã có hơn ba người tự làm mình bị thương, rỏ m.á.u để thể hiện lòng trung thành với Công chúa điện hạ —— đây là hành vi thể hiện lòng trung thành thái quá trong không khí cuồng nhiệt cho phép, nhưng đã bị bảo vệ ngăn chặn và cảnh cáo ngay lập tức, nếu không muốn bị mời ra khỏi hiện trường thì đừng có hành vi nguy hiểm.
So với đó, những người hâm mộ chỉ cãi nhau trên Tinh Võng trông còn kiềm chế và lịch sự chán.
Những người có hành vi điên cuồng này, không nhất định thật sự yêu Sở Tân đến c.h.ế.t đi sống lại.
Có lẽ cuộc sống thường ngày quá áp lực, cần tìm một con đường chính đáng để giải tỏa. Nếu lắng tai nghe kỹ, sẽ phân biệt được có người trên khán đài không gọi tên Sở Tân, không gọi tên tuyển thủ, cũng không phải hô "Giết đi", mà là "Lão chủ c.h.ế.t đi!!!", "Không muốn đi làm!!!", "Trả tiền thuê nhà đây!!!”... toàn những ân oán cá nhân.
Vì vậy, dù mọi người gào thét tên Sở Tân, cô vẫn thất thần.
Trong ý thức, là tiếng gọi từ một vũ trụ xa xôi: [Con đã gây ra chiến tranh?]