Ánh đèn màu cam le lói phát từ phòng bệnh, cô đói khác. Lục Chi Ưu liền dậy.
“Tỉnh ?”
Cửa phòng bệnh bỗng mở .
“Bác sĩ Thẩm?”
“Ừ”
Trong tay đang cầm một hộp giữ nhiệt, “Đói ?”
Anh mở hộp giữ nhiệt , múc cháo chén.
“Ăn một chút cháo ” Anh đưa cho cô chén cháo.
Không khí tràn ngập hương thơm của cháo thịt nạc trứng muối, Lục Chi Ưu Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm, mua cho hả?” Lục Chi Ưu mừng rỡ khi thấy .
“Không , là nấu”
“Hả?” Lục Chi Ưu hóa đá, bác sĩ Thẩm thế mà nấu cháo cho cô?
“Anh nấu? Nấu cho hả?” Cô cầm chén cháo mừng lo.
“Bác sĩ Thẩm, nấu cháo cho hả? Nói thật , thầm mến đúng ?”
Thẩm Trường An đen mặt, đúng là tinh thần là lên cơn .
“Nếu nhớ lầm thì vì đói quá mà ngất đấy.”
Lục Chi Ưu quẫn, cô đúng là ngất vì đói, hơn nữa còn là tỉnh vì đói!
Cô vội ăn cháo để che dấu sự lúng túng.
Lục Chi Ưu lặng lẽ ngẩng đầu , Thẩm Trường An bên giường, cúi đầu xem điện thoại, gương mặt lãnh đạm ẩn ngọn đèn màu quýt, còn mùi bạc hà thoang thoảng của , cho Lục Chi Ưu cảm thấy khí thật trong lành.
Cô thấy mắt chút cay cay, cô nhớ đến lúc ở trong thang máy , liên tục chuyện với cô, bảo tên là Thẩm Trường An, kêu cô đừng sợ, an ủi cô, mỗi một lời của lúc đó, cô vẫn còn nhớ rõ.
“Sao ? Không ngon hả?” Giọng của vô cùng ấm áp.
“Không ” Cô vội vàng cầm lấy cái chén.
“Ngon lắm”
“Ngon là , cô ăn nhiều một chút”
Lục Chi Ưu ăn vài muỗng cháo, ngẩng đầu Thẩm Trường An.
“Bác sĩ Thẩm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-10.html.]
“Sao?” Ngữ điệu cao.
“Việc là sai, tha thứ cho …” Lục Chi Ưu cúi đầu nhỏ giọng .
Thẩm Trường An cô, cô cầm chén cháo, đầu cúi thấp, giống như một đứa trẻ mắc , đôi mắt mong chờ tha thứ.
Nhìn cô như , khóe miệng khẽ cong lên.
“Vậy cô còn dám ấn chuông lung tung nữa ?”
“Không dám, dám nữa.” Lục Chi Ưu vội vàng trả lời, vẻ mặt vô cùng chân thành, chỉ thiếu việc đưa ba ngón tay lên mà thề, dám ấn chuông nữa.
Còn chờ Thẩm Trường An đáp , Lục Chi Ưu cẩn thận hỏi tiếp: “ nếu việc gấp thật, thể ấn chuông ?”
“Được” Thẩm Trường An buông điện thoại trong tay, nhàn nhạt trả lời.
“Thật hả? Nếu , tha thứ cho đúng , bác sĩ Thẩm? Anh giận nữa đúng ?”
Thẩm Trường An dáng vẻ híp mắt của cô, khỏi trả lời: “Được”
“Lúc nãy thấy dáng vẻ của cô trong thang máy, cô mắc chứng sợ gian kín đúng ?”
Nguyên nhân khiến Lục Chi Ưu mắc chứng sợ hãi gian kín, đều liên quan đến Hà Cẩn Duyên và Cố Kỳ Hành.
Họ là bạn chơi với từ nhỏ đến giờ, lúc Lục Chi Ưu 8 tuổi, họ cùng với những đứa trẻ trong tiểu khu chơi trò trốn tìm,khi đó Lục Chi Ưu cùng bọn Hà Cẩn Duyên núp một chỗ, Lục Chi Ưu trốn nhà kho của chung cư, nhưng bước liền Hà Cẩn Duyên đùa dai đóng cửa , bảo cô ở đó ngoài, cho đến khi bọn họ thắng trò chơi.
Cho nên cô liền trốn ở đó, chờ lâu thật lâu, đến khi sắc trời chuyển màu, nhà kho cũng trở nên tối đen, cô bắt đầu thấy sợ, dù cho cô đập cửa cỡ nào cũng ai đến mở cho cô, vì khi đó bọn Hà Cẩn Duyên chơi vui quá nên quên mất cô vẫn còn trốn ở nhà kho.
Đến khi ba Lục thấy trời tối mà Lục Chi Ưu vẫn về nhà, cho nên đến nhà Hà Cẩn Duyên tìm cô, lúc bọn Hà Cẩn Duyên mới gây họa lớn .
Lúc bọn họ chạy đến cái nhà kho đó, mở cửa liền thấy Lục Chi Ưu bất tỉnh, mặt lấm lem nước mắt.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Lục Chi Ưu bắt đầu sợ bóng tối, sợ những nơi chật hẹp, cũng chính là hội chứng sợ gian kín.
Cũng bởi vì chuyện mà Hà Cẩn Duyên và Cố Kỳ Hành ba xử cho một trận, ba của 2 xách từng đến nhà Lục Chi Ưu để xin cô.
Đối với chuyện qua, Hà Cẩn Duyên và Cố Kỳ Hành đều đau lòng cho Lục Chi Ưu, vì thế về cái gì họ cũng nhường nhịn, che chở cô, tuy Hà Cẩn Duyên luôn cùng cô gây gỗ, nhưng thật quan tâm cô.
Thẩm Trường An thấy cô ăn xong , liền dọn dẹp.
“Cô nghỉ ngơi , đây”
Khi Thẩm Trường An chuẩn bước ngoài, Lục Chi Ưu liền gọi .
“Bác sĩ Thẩm”
Anh xoay cô.
“Ngày mai đưa ngoài phơi nắng ?”
Thẩm Trường An đôi mắt to tròn long lanh của cô, ma xui quỷ khiến thế nào …
“Được.”