Thẩm Trường An mua đồ mới cho cô, cô bỗng nhiên nhớ , hôm qua Thẩm cũng mua cho cô một đống quần áo mới .
Sau khi Lục Chi Ưu sửa soạn xong xuôi, khỏi cảm thán, Thẩm Trường An quả thật sờ size của cô chuẩn.
Áo sơ mi màu trắng rộng rãi phối với váy chữ A màu đỏ rượu.Cô bước khỏi phòng tắm, thấy Thẩm Trường An giường.
"Sao còn xuống ?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Đang đợi em đấy mà!" Thấy cô bước , Thẩm Trường An đến cạnh cô, cánh tay dài duỗi ôm lấy cô lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Đi thôi, xuống ăn cơm."
Lúc hai bước xuống, ba Thẩm đang chuẩn dùng bữa.
"Chào buổi sáng, hai bác." Lục Chi Ưu lên tiếng.
"Chào con, mau tới ăn nào." Mẹ Thẩm ngoắc ngoắc cô.
Lục Chi Ưu tới, xuống, Thẩm đẩy ly sữa đến chỗ cô.
"Nào, uống sữa ."
"Cám ơn Thẩm."
"Đừng khách sáo, uống sữa bồi bổ thể."
"..."
Ly sữa đưa đến bên miệng đột nhiên ngừng .
Cô Thẩm Trường An, với cô.
Lục Chi Ưu dám lên tiếng, đành giận dỗi uống sữa.
Ăn sáng xong, chào tạm biệt , Thẩm Trường An đưa cô về nhà.
Lục Chi Ưu ghế phụ, Thẩm Trường An , "Hình như Thẩm hiểu lầm cái gì ?"
Thẩm Trường An phía trả lời cô, "Hiểu lầm cái gì?"
"Chính là em và , ... cái ."
"Cái ?"
"Ặc mà."
"Anh gì hết."
Lục Chi Ưu, "Anh đủ nha."
Vì hôm nay Thẩm Trường An còn , cho nên chỉ đưa Lục Chi Ưu đến lầu khu nhà.
"Bái bai ~" Lục Chi Ưu khi xuống xe vui vẻ chào tạm biệt Thẩm Trường An.
"Ừ, bai em ~" Thẩm Trường An trong xe vẫy tay với cô.
Chờ Thẩm Trường An rời , Lục Chi Ưu mới chậm rãi lên lầu.
Dọc đường , tâm trạng Lục Chi Ưu vui vẻ, cầm theo túi lớn túi nhỏ, bước lên lầu.
Lục Chi Ưu về đến nhà, mới ở cửa, Bánh Trứng và Đại Hắc nhào tới.
Nhìn tụi nó, Lục Chi Ưu mới nhận một vấn đề.
Hôm qua cô về nhà, vì thế ai cho tụi nó ăn cơm, hai đứa bỏ đói cả đêm.
Lục Chi Ưu sợ đến nỗi xém té ạch xuống đất, cô vội vàng dỗ dành tụi nó, đó mới lấy thức ăn cho chó trong tủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-106.html.]
Nhìn dáng ăn như sói như hổ của tụi nó, Lục Chi Ưu thấy áy náy.
"Xin hai đứa, bỏ đói hai đứa như thế, sorry, sorry!"
Sau khi cho bọn nó ăn xong, cô sofa xem TV, mới đó mà đến trưa, cô ăn cơm.
Thế nên cô bếp, lúc đang định salad hoa quả thì nhận cuộc gọi video của Hứa Kiều.
Vì thế cô chỉ thể bê laptop bếp, chuyện với Hứa Kiều salad.
"Sao thế, Kiều Mạch nhớ ư?" Lục Chi Ưu cắt hoa quả hỏi.
"Nhớ cái mốc xì, dạo buồn c.h.ế.t đây." Bên , Hứa Kiều nâng tay chống má, dáng vẻ vô cùng buồn rầu.
"Buồn cái gì, mà cũng lúc buồn hả?" Lục Chi Ưu .
"Nhảm nhí, buồn hả?"
"Được , buồn chuyện gì nào?"
"Chỉ là gần đây gặp một thằng cha tâm thần."
"Này thì gì buồn, dẹp nó sang bên là mà."
Lục Chi Ưu bỏ hoa quả tô thủy tinh, lấy sốt trong tủ lạnh , chậm rãi rưới , cầm lấy cái muỗng trộn đều lên.
"Nếu quên là , ngày nào cũng ám mắt thì mà quên ?"
Lục Chi Ưu dừng tay, ngẩng đầu cô.
"Aiz, lẽ thằng cha đó thích ?"
"Sao chứ, né còn kịp nữa là!"
"Vậy thì khi gặp chỉ cần đường vòng là mà."
"Wey, Lục Chi Ưu, miệng hôm nay ngọt thế."
" , bởi vì mới ăn salad hoa quả, ăn ?" Lục Chi Ưu xiên một miếng táo để màn hình.
Hứa Kiều cô bằng ánh mắt xem thường.
"Tiểu Mạch, đem bánh matcha nhiều tầng chị mới đây."
"Dạ"
"Woa, thật là, ngon quá , hương thơm ngát, đúng là đỉnh mà, gì đó?"
Lục Chi Ưu đang cầm xiên táo, ánh mắt chằm chằm miếng bánh matcha trong tay Hứa Kiều màn hình.
"Mình , Kiều Mạch, thể ship tới cho một miếng ?"
"Ship cho ba chữ, mơ cưng!"
Đầu Lục Chi Ưu đầy vạch đen.
"Tặng cho hai chữ, nghỉ chơi!"
Sau đó cô khách khí kết thúc cuộc trò chuyện.
"Hừ, matcha nhiều tầng gì ngon? Không ngon bằng salad hoa quả của , hơn nữa salad còn hoa quả, lo sợ béo, dinh dưỡng.
Sau khi Lục Chi Ưu cắt đứt cuộc trò chuyện, đầu tiên Hứa Kiều ăn hết miếng bánh matcha tay, mới bắt đầu suy nghĩ.
Không lẽ giận thật ?
Cô nghĩ nghĩ với Tiểu Mạch.
"Mạch , mang cho chị Lục của em hai miếng bánh matcha nhiều tầng, nhớ là thêm matcha nhiều xíu."