Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:02:32
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuân lệnh, em hứa sẽ ngủ ngay lập tức.

 

Sau khi trả lời tin nhắn cho Thẩm Trường An, Lục Chi Ưu đợi một lát cũng thấy nhắn , vì thế đặt di động lên tủ đầu giường, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.

 

*

 

"Chị Lục, đang nghĩ gì đấy, chụp ảnh thôi."

 

Khương Thang huơ huơ tay mặt Lục Chi Ưu.

 

Từ sáng đến giờ, trừ lúc chụp ảnh, thời gian còn cô đều ngây ngốc ở đây, khi lúc chụp hình còn thả hồn theo gió nữa cơ.

 

Như nãy, trợ lý gọi cả buổi trời mà cũng thấy.

 

"Hả?"

 

Lục Chi Ưu hồn.

 

"Đi chụp thôi, chị Lục, hôm nay chị , hồn treo lơ lửng thế?"

 

"Có ? Không mà." Lục Chi Ưu thật tươi, đó dậy đến chỗ chụp ảnh.

 

Hôm nay bọn cô chụp trong nhà.

 

Lục Chi Ưu mặc một chiếc váy liền tay sọc ca rô xanh trắng, dài đến đầu gối, tóc dài nhuộm đen, chẻ hai mái, buộc phía .

 

Lúc cô qua, Lâm Giang Nam và Khương Trừng đang chuyện, hai họ đang gì, vì dáng Lâm Giang Nam cao lắm, để rõ hơn, Khương Trừng đặt tay lên mặt bàn, khom xuống gần bằng Lâm Giang Nam.

 

Nhìn là , bọn họ chuyện vui, gương mặt Khương Trừng mang theo nụ khác hẳn khi chuyện với khác.

 

Hai lúc nào cũng tình cảm như thế, như yêu .

 

Lục Chi Ưu kiêu ngạo nghĩ.

 

Cô bước tới.

 

Lâm Giang Nam ngẩng đầu cô, "Chị Chi Ưu."

 

"Ừ." Lục Chi Ưu gật đầu chào cô.

 

Lâm Giang Nam thoáng qua cảnh nền xung quanh, sắp xếp cũng đấy cả , tấm ván cũng đặt xong xuôi.

 

"Chúng chụp nhé!"

 

"Được"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-88.html.]

 

Hôm nay là ngày chụp cuối cùng của bọn họ, kết thúc sớm một chút là cô thể nhanh nhanh về gặp bác sĩ Thẩm , nghĩ đến đây, Lục Chi Ưu cảm thấy tinh thần hăng hái hẳn lên.

 

Lục Chi Ưu và Khương Trừng đối diện bàn, cái bàn hình vuông nho nhỏ, to cho lắm, hai hai bên, Lục Chi Ưu đặt hai tay lên bàn, cằm tì cánh tay, đầu hướng về máy ảnh.

 

Khương Trừng một tay để lên bàn, một tay đỡ đầu, đều về ống kính.

 

Dáng vẻ hai đều hờ hững.

 

Lục Chi Ưu và Khương Trừng cũng thuộc loại , khi sẽ khiến khác cảm thấy khó gần, thường gọi là lạnh lùng, nhưng Khương Trừng là lạnh lùng thật sự, còn Lục Chi Ưu vẻ ngoài thì lạnh mà bên trong chính là bệnh nhân tâm thần.

 

Vì Khương Trừng là mẫu chuyên nghiệp, Lục Chi Ưu tuy chỉ là nghiệp dư, nhưng trời sinh dáng vẻ như thế, cho nên hai phối hợp , chụp ảnh nhanh, tìm khuyết điểm nào, dù là vẻ mặt động tác, ánh mắt đều khiến liên tưởng đến cảm giác .

 

Thay đổi mấy tạo hình, bộ ảnh chụp nhanh.

 

Sau khi đồ, bọn họ nhanh chóng chụp một bộ ảnh khác.

 

Lục Chi Ưu mặc áo sơ mi dài, quần short jeans màu xanh, mang giày thể thao Shoonw màu xám.

 

Khương Trừng mặc một chiếc áo sơ mi xanh, quần đùi màu xám và giày thể thao màu đen.

 

Trong studio ảnh đặt một cái giường to, mềm, giường bày drap trải giường màu trắng, chăn trắng, bộ đều trắng, giường đặt sát tường, tường cái cửa sổ nho nhỏ trang trí nhiều mỹ phẩm, chậu hoa màu xanh và vài quyển sách.

 

Kỳ cần chụp ảnh giường.

 

“Chị Chi Ưu, lát nữa chị chỉ cần lên đây là , cố gắng thể hiện dáng vẻ nhàn hạ, lười biếng, Khương Trừng ghé bên trong là ." Lâm Giang Nam hướng dẫn cho cô.

 

"Được, chị hiểu ."

 

Bởi vì còn nhiều đạo cụ chuẩn xong, cho nên tạm nghỉ 5 phút, Lục Chi Ưu thấy cái giường mềm mại, nhịn lên, đúng là mềm êm mà, cô cũng đổi thành một cái giường thật to mới , đây đúng là một loại hưởng thụ đấy.

 

Một lát , tất cả chuẩn xong mới bắt đầu chụp ảnh.

 

Lục Chi Ưu ghé giường, hai tay khoát lên vai , đầu gác lên hai tay, nghiêng đầu, tuy là về ống kính nhưng ánh mắt hướng lên, hai chân gác lên .

 

Khương Trừng cũng thế, tay đỡ lấy đầu, ánh mắt về phía ống kính, hai chân gác lên giống như Lục Chi Ưu.

 

Trên giường lớn, Lục Chi Ưu mặc áo sơ mi, tóc đen thoải mái xõa tung drap giường màu trắng, môi hồng răng trắng.

 

Khương Trừng dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt về ống kính, con ngươi màu đen hiện lên vẻ ấm áp.

 

Có lẽ là do giá trị nhan sắc của Lục Chi Ưu và Khương Trừng quá cao, xung quanh đều im lặng , Lâm Giang Nam tìm các góc độ khác , chụp những bức hình khác .

 

Cuối cùng đến khi mặt trời lặn, họ mới kết thúc công việc.

 

Sau khi kết thúc ngày hôm nay, cách khác, kỳ chụp ảnh cũng sẽ kết thúc.

Loading...