đeo  chiếc ba lô  đặt  bàn. 
 
“Con định  gì?!” Mẹ  hét lên: “Con  kiểu dáng vẻ gì thế ? Con   loạn trời đất ?!” 
 
Bố  giữ chặt lấy  khi  định bước  ngoài. 
 
“Con định  ?” 
 
Bàn tay ông  như chiếc kìm sắt, siết chặt cổ tay  ngày càng đau: 
 
“Con bao nhiêu tuổi , mà còn giở trò trẻ con như ? Mẹ con chẳng qua chỉ  con mấy câu thôi mà? Bà  là  ruột của con!” 
 
Mẹ  xen : “Mẹ cho con ăn, cho con uống…” 
 
“Im miệng!” Bố  quát ngắt lời . 
 
  , đôi mắt vốn  sưng đỏ của bà giờ  ngấn lệ: 
 
“Hứa Triều Huy! Bình thường ông quản  ai? Bây giờ  chỉ  nó mấy câu mà cũng  . Lúc nào ông cũng để    ác, còn ông   ...” 
 
“Con   chỉ  ở phòng phụ thôi ?” Bố  cúi đầu một chút, : 
 
“Sau , ở nhà thì con và Nùng Nùng  phiên  ở phòng phụ,  là công bằng hơn.” 
 
Công bằng. 
 
Ha ha ha ha. 
 
Thì  ông cũng  công bằng. 
 
Thì  ông cũng nhận  rằng họ đối xử với   công bằng. 
 
“Bố , bố nghĩ rằng con chỉ hận mỗi  vì  công bằng thôi ? 
 
“Bố nghĩ rằng hôm nay  chuyện ầm ĩ như thế , tất cả đều là  của  vì thiên vị và  của con vì  ầm lên ? 
 
“Bố  thể đừng lúc nào cũng tìm cách dẹp yên  chuyện như   ? Lúc  bố  giải quyết như thế,  ngay từ đầu bố  ? 
 
“Giang Nùng vẫn còn  bà ngoại,  bà nội, cô  chỉ còn mỗi dì và dượng là hai  thôi ? Có nhất thiết  nhận nuôi cô  ? Bố   nuôi dạy  con   mà còn hăm hở  nuôi con của  khác? 
 
“Nếu  nhận nuôi cô , nhà chỉ còn mỗi một phòng trống thôi ? Không  nên sửa phòng  việc thành phòng khách để cô  ở ? Sao bố  cho phép cô  từng bước từng bước xâm chiếm  gian của con? 
 
“Con  từng  với bố rằng con  thích chia sẻ phòng của , con  thích chia sẻ bố  của .  bố   gì? Bố , 'Đừng  loạn nữa,  con   bố đau đầu đủ !' 
 
“Bây giờ bố trách con tại    ầm lên. Bố hỏi tại  con  loạn? Đương nhiên là vì  đây con   ầm lên, nhưng   nổi! 
 
“Bây giờ bố trách con tại   gây rắc rối cho bố , nhưng đó là vì bố   từng thử giải quyết rắc rối mà con   !” 
 
“Đủ !” Mẹ  đập chiếc cốc  bàn xuống, hét lớn: 
 
“Con trách  xong,  trách bố con,  trách cả Giang Nùng!   khi  con, nhà chúng  ba  sống  ! Mẹ sinh con    để con  sang trách móc ! Nếu con thấy ngôi nhà   ,  thì con...” 
 
“Được thôi.”  hất tay bố : 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-thue-mot-nguoi-me-gia/8.html.]
“Con .” 
 
Khoảnh khắc mở cửa, luồng  khí lạnh buốt ập thẳng  mặt. 
 
Lúc  ,  quên mang khăn quàng cổ và găng tay. 
 
  định   lấy nữa. 
 
Phía  vang lên tiếng  hét: 
 
“Con  ! Con   thì cả đời đừng  về nữa! Đồ   lương tâm!” 
 
Bố cũng gọi tên  vài . 
 
 dần dần, giọng ông yếu . 
 
13 
 
Đêm đông, dù là trong thành phố, vẫn mang một vẻ lạnh lẽo hiu quạnh đến lạ thường. 
 
Các cửa hàng xung quanh  lầu vẫn mở cửa. Ánh đèn khi mờ khi sáng hắt , nhưng  ít khách ghé qua. 
 
 chẳng    . 
 
Hôm nay trường đang nghỉ,   thể   đó – ngay cả khi  thể,  cũng  chịu phạt ở nhà kiểm điểm bảy ngày, dù    trường cũng sẽ  đuổi . 
 
Trên   chỉ còn đúng hai mươi đồng. 
 
Nhà bà nội ở một thành phố khác, còn nhà bà ngoại… họ cũng sẽ giống như , chỉ trích  là   điều. 
 
Đi ngang qua các cửa hàng đang đóng cửa dần,  cứ bước mãi, bước mãi, cho đến khi  còn lựa chọn nào khác, đành dừng chân tại một cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa 24 giờ. 
 
Hai mươi đồng,  lẽ chỉ đủ để gọi một ly cà phê ở đây. 
 
 nghĩ đến ngày mai, ngày ,  cắn răng  xuống ghế, và khi nhân viên phục vụ hỏi   dùng gì,  chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. 
 
Ngồi yên một lúc lâu để trấn tĩnh,  lấy sách vở trong ba lô , cúi đầu  bài tập. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi  tiếng gõ nhẹ lên bàn. 
 
Trước mắt  là một ngón tay thô ráp,  cong cong.  ngước lên dọc theo cánh tay, bắt gặp một gương mặt tươi sáng cùng đôi mắt sáng ngời. 
 
“Ơ kìa.” Cô  : “Bị đuổi   hả?” 
 
Thấy  ngơ ngác, cô  tiếp lời: 
 
“Không nhận   ?  là Triệu Điềm,   mà em thuê đây.” 
 
Dáng vẻ , dĩ nhiên   nhận  cô . 
 
Giờ đây, chiếc áo khoác da của Triệu Điềm     ném  . Cô  mặc đồng phục nhân viên của cửa hàng, và điều quan trọng nhất là khuôn mặt cô     trang điểm, trông như một sinh viên  học  . 
 
Không,  lẽ cô  còn trẻ hơn cả một sinh viên đại học bình thường.