9
Ngay đó, búng tay “tách” một cái.
Khi rút tay , tay xuất hiện một đóa hoa hồng.
Rồi đóa hồng đặt tay .
Vành tai con trai đỏ lựng, ánh mắt né tránh, đôi môi đỏ nhẹ mím .
Gió cuối thu thổi bay những sợi tóc sạch sẽ tinh tươm của , toát lên vẻ ngông nghênh trẻ trung.
“Tặng em đấy, đừng buồn nữa.”
lên tiếng, nhưng trong lòng giống như thứ gì đó tưới ấm, lan khắp cả tim.
“Này, một cái chứ. Em là mất mặt lắm đó.”
“Anh luyện theo video lâu như mới đấy…”
Tô Kỳ đỏ mặt vì hổ.
bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy .
Cơ thể Tô Kỳ lập tức cứng đờ.
Bản năng khiến đặt tay lên eo , nhưng nghĩ thế nào thấy phù hợp, nên buông thõng xuống bên cạnh.
Khi buông , mặt Tô Kỳ đỏ bừng như trái cà chua, cũng ngẩn .
Sao cảm giác như ăn h.i.ế.p ?
Tô Kỳ lắp bắp:
“Em–em–em–em–em…”
Anh đưa hai tay che mặt, những đường gân xanh nhạt nổi lên mu bàn tay trắng muốt.
“Từ nhỏ tới lớn, ngoài với chị , cô gái nào ôm cả. Sao em dám ôm , Ôn Sanh!”
Mặt đỏ rực, thẹn giận.
Cứ như thể… đời trai của phá hỏng .
nhịn mà bật . Truyện đăng tải bởi page Cọng Cỏ Nhỏ
Tâm trạng lên nhiều, những ngày bực bội u uất tựa hồ rửa sạch.
“Tài thật đấy, phúc . Cả đời ngoài với trai , từng chủ động ôm trai nào hết. Anh nên thấy vinh hạnh .”
Nói xong, bỏ .
Tô Kỳ lập tức đuổi theo.
“Vinh hạnh đó cho ai thì cho, cần.”
“Vậy là thừa nhận cái ôm của là một vinh dự ?”
Tô Kỳ nghẹn họng.
Lẽ nên rằng cái ôm đó cho ai cũng , tự chui bẫy.
“Em nhường một chút thì c.h.ế.t ?”
“Cãi cũng là một bản lĩnh, yếu thì luyện thêm.” .
Tô Kỳ: ……
Một tuần , bắt đầu trở trạng thái học tập bình thường.
Từ khi Tô Kỳ cảnh cáo Hứa Dương, xuất hiện nữa.
Tối hôm đó, Từ Mạt hớt hải chạy ký túc, với :
“Tiểu Sanh, thẻ cơm của mất , chắc rơi bãi cỏ… với tìm ?”
Từ Mạt như sắp tới nơi.
xong liền tắt máy tính, cầm điện thoại theo cô ngoài.
Bãi cỏ đèn đường, nhưng tối nay mưa nhẹ, gần như ai ở đó.
cùng Từ Mạt tìm một lúc, nhưng suốt quá trình cô cứ thẫn thờ, liên tục liếc về phía con đường nhỏ.
nghĩ, chẳng lẽ thẻ rơi bên đường nhỏ?
vô tình thấy trong túi áo khoác của Từ Mạt lộ góc thẻ cơm.
Cả khựng .
Thẻ cơm mất cô lừa .
đang định hỏi thì một từ đường nhỏ bước tới.
Khi rõ, da đầu tê rần. Truyện đăng tải bởi page Cọng Cỏ Nhỏ
Đó là… Hứa Dương.
Hắn chằm chằm .
Từ Mạt lập tức chạy đến mặt :
“Anh , chỉ cần đưa cô tới, phần tiền còn sẽ chuyển mặt .”
Hứa Dương lấy điện thoại, trực tiếp quét mã chuyển tiền cho cô .
Nhận tiền, Từ Mạt liền rời .
vội gọi:
“Từ Mạt!”
Cô khựng .
Quay đầu, mặt chỉ là áy náy, mà nhiều hơn là sự lạnh lẽo vô tình.
Rồi cô bước , nữa.
khỏi phòng ký túc quá vội. Trên mặc đồ ngủ khoác áo ngoài, chân dép lê.
Hứa Dương từng bước tiến gần.
định chạy thì đột nhiên lao đến, mạnh tay đẩy về phía .
Dép văng , hai chân đập mạnh xuống bãi cỏ cứng như đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-tuong-minh-giup-anh-trai-thoat-e-ai-ngo-tu-day-minh-vao-luoi-tinh/chuong-5.html.]
Quần áo loang lổ bùn đất, thấm lạnh, ướt sũng.
10
Hắn nhào tới đè xuống đất, bóp chặt cổ khiến thở nổi.
Vẻ điên loạn mặt khiến sợ hãi.
Chẳng lẽ thật sự sắp bóp c.h.ế.t ở đây ?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ đó.
ý nghĩ xuất hiện…
Một bóng như con báo lao đến, một cú đá mạnh hất văng Hứa Dương .
hít thở, lập tức thở dốc từng .
Sao nào cũng là cứu ?
sợ bật .
Tô Kỳ đè xuống đất, nhưng từ vị trí của , thấy con d.a.o găm giấu trong tay áo Hứa Dương.
Thế nhưng Tô Kỳ phát hiện.
Tim như ngừng đập.
Quả nhiên, Hứa Dương chỉ giả vờ khống chế.
Đợi Tô Kỳ lơi cảnh giác, đầu .
Hắn lập tức rút dao, xoay đ.â.m thẳng cổ họng Tô Kỳ.
cũng chẳng thể lao đến mặt Tô Kỳ, giơ tay chặn con d.a.o . Truyện đăng tải bởi page Cọng Cỏ Nhỏ
Trong đầu chỉ một suy nghĩ:
Tô Kỳ xảy chuyện, tuyệt đối .
Lưỡi d.a.o xuyên thẳng tay , m.á.u chảy xuống thành dòng.
Mắt Tô Kỳ đỏ ngầu, như m.á.u của nhuộm đỏ.
Anh đè Hứa Dương xuống, đ.ấ.m từng cú một.
Đánh mạnh đến mức tai chỉ còn tiếng nắm đ.ấ.m nện da thịt.
~~
bệnh viện, là đưa thẳng phòng cấp cứu.
Khi phẫu thuật, Tô Kỳ vẫn ngoài hành lang chờ.
đau quá hét ầm lên, đúng kiểu đau đến gọi cha gọi .
Sau khi khỏi phòng mổ
: …
“ , cái gì chứ.” với Tô Kỳ.
Mắt Tô Kỳ tia m.á.u đỏ.
Tay thì quấn băng kín mít, đến quả quýt cũng để bóc.
Vừa bóc :
“Chỉ là… cảm thấy em xui quá, lúc nào cũng vì mà thương.”
“Lần cũng vì mà trật tay, vì mà thương nữa.”
“Tính là khắc đó?” cố ý trêu.
Động tác của Tô Kỳ chậm :
“Có lẽ .”
lập tức dùng tay trái còn lành đập nhẹ đầu .
Giận lẫy:
“Anh bệnh ? Hứa Dương nhắm . Anh tới, chắc mất mạng .”
“Nếu tính, thì là khắc mới đúng. Không thì lắm chuyện như .”
Đôi mắt đen của Tô Kỳ đầy nước mắt, giống hệt một con ch.ó lớn ấm ức đến rơi lệ.
Tim run lên một cái, c.h.ế.t .
mở hai tay:
“Lại đây, ôm một cái.”
Giọt nước mắt nóng hổi rơi lên cổ . Truyện đăng tải bởi page Cọng Cỏ Nhỏ
“Ôn Sanh, nó sợ c.h.ế.t! Tối qua nếu định đến tìm em, đúng lúc gặp chuyện… thì hôm nay khi tuyên bố em t.ử vong !”
Giọng nghẹn , run rẩy vì sợ.
Tim mềm hẳn, đưa tay vuốt lưng :
“Không , đừng , đừng .”
“Tối qua tự nhiên tới tìm ?” cố đổi chủ đề.
Tô Kỳ :
“Anh nghĩ là mời em sữa bao nhiêu , trong lòng thấy cân bằng. Nhất định để em mời một … thế là tới.”
: …
tức bật .
Tưởng là lý do gì lãng mạn lắm.
Hóa là ?
đẩy một cái.
Lạnh nhạt:
“Tiếp tục bóc quýt .”