vẫn còn ngơ ngác, định đưa tay  để đỡ cô  dậy, thì từ xa   tiếng Tô Trạch hét lên đầy tức giận:
“Giang Dao, em đang  cái quái gì thế?! Dừng  ngay!”
  kịp phản ứng,    lao tới  mặt ,  mạnh tay đẩy  một cú  mạnh.
  đẩy thẳng về phía bạn , cả hai va  .
Lúc , Tô Trạch mới chú ý đến bụng phẳng của , sắc mặt   lập tức tái nhợt.
Anh  run rẩy hỏi: “Con ?”
Tô Hạo từ xa chạy tới,  gọi điện thoại  vội vàng :
“Không  , hôm nay em   thời gian . Bên cục báo   trình báo một vụ tai nạn nghiêm trọng hai tuần , nghi là mưu sát! Em  về điều tra!”
Nói xong,    thấy  và bạn ,   đột nhiên cứng đờ.
Điện thoại trong tay trượt xuống đất, màn hình vỡ vụn.
“Chuyện gì thế ? Vợ , đây là  chuyện gì?”
  hai  họ, thấy sự hoảng loạn và tinh thần gần như sụp đổ, lạnh lùng :
“Như các  thấy đấy, nhờ phước ba  các  mà đứa bé  còn nữa. Ly hôn ,  cần nhiều lời.”
Tô Trạch trừng mắt, gương mặt đầy vẻ  thể tin nổi.
Khi nhận   đang  gì,   ngay lập tức bùng nổ cơn giận:
“Giang Dao! Đó là con của ! Em dựa  cái gì mà giấu  bỏ đứa bé? Em  tư cách gì? Em nghĩ em là ai?”
“Có  em  điên  ? Em   em đang phạm tội g.i.ế.c  ! Em chính là một kẻ g.i.ế.c !”
Ánh mắt lạnh lẽo của   thẳng   phụ nữ đang trốn trong vòng tay của  ,  mặt  ngừng nở nụ  lạnh:
“  tai nạn và sảy thai,     là kẻ g.i.ế.c ? Chẳng lẽ  đợi đến khi  c.h.ế.t theo con , thì mới đủ tiêu chuẩn của một  vợ ?”
“Tô Trạch,  thật sự lo lắng cho đứa bé ? Tại   hỏi xem ai là   gây  tai nạn?”
“ hy vọng  ngày sự thật  phơi bày,  vẫn  thể  những lời như !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-va-ban-than-cung-luc-ly-hon/5.html.]
Nghe thấy những lời , khuôn mặt của Thẩm Hàm thoáng qua vẻ hoảng sợ, cô  định  gì đó nhưng  Tô Hạo bên cạnh cắt ngang.
“Tai nạn? Chuyện gì ? Vậy hôm đó xảy  tai nạn thật ? Thế con em ? Ngày hôm đó vợ em   mà?”
Nghe thấy   hỏi với vẻ   gì như thế, mắt bạn   lập tức đỏ hoe.
Trong giây tiếp theo, cô  giận dữ hét lên:
“Câm miệng! Anh đeo  vai cái đầu lợn ? Sao  thể nghĩ rằng một    lấy mạng sống của con   đùa cợt? Tô Hạo,  thật   quá thất vọng !”
“Anh  xứng  cha!  chỉ thấy may mắn vì con   sinh  ở cái nhà ! Sau khi ly hôn, cả đời  đừng để   thấy mặt các  nữa!”
Tô Hạo  cô  mắng một trận thậm tệ, đây là  họ cãi  dữ dội nhất  bốn năm bên .
Biểu cảm  gương mặt Tô Hạo cứng đờ, đôi mắt lộ rõ sự tức giận.
“Em đang  gì thế? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Em cũng  tai nạn ? Đã tìm  tài xế ?”
Giọng  của   ngày càng gấp gáp, đến giờ mới nhận  tầm quan trọng của sự việc.
 đáng tiếc,  thứ  quá muộn!
Bạn    lạnh, giọng   còn chút cảm xúc nào.
“Khi đó  gọi điện cho  nhưng   đến,   cũng  cần  xuất hiện nữa!”
Nói xong, Tô Trạch mới nhớ  bốn cuộc gọi cầu cứu   gọi cho    ngày xảy  sự việc.
Khuôn mặt   hiện lên sự rạn nứt rõ rệt.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Anh  cẩn thận mở miệng hỏi : “Hôm đó em gọi điện cho  thật sự là để cầu cứu? Đứa bé thật sự vì tai nạn mà  còn ?”
Sau khi hỏi xong,  thấy vẻ lạnh lùng  khuôn mặt ,   liền đẩy  phụ nữ trong lòng .
Đây là  đầu tiên Thẩm Hàm    hờ hững,  mặt cô  hiện lên vẻ kinh ngạc.
  cô  một cái,  khinh miệt: “Các  nghĩ ai là  báo án vụ tai nạn mưu sát?”
Lúc , họ mới bắt đầu suy nghĩ.
Gương mặt Thẩm Hàm hết sự hoảng sợ, chỉ còn  kinh ngạc và chột  vui vẻ.