“Chị  gì đấy?”
Vừa từ văn phòng lãnh đạo bước , đúng lúc  bắt gặp Lý Thục Duyệt đang lục túi của .
 bước nhanh đến chỗ  việc, giật phắt cái túi của  : “Chị sống kiểu gì mà tự tiện lục đồ của  khác ? Sao chị  mặt dày đến thế!”   nhịn  mà  lớn.
Khi Lý Thục Duyệt rụt tay , cô  còn mang theo cái bánh mì nhỏ trong túi   ngoài: “Ơ! Chẳng  vẫn còn đây ? Vừa nãy   bảo ăn hết ? Đều là đồng nghiệp cả mà, ăn của em một cái bánh mì mà em cũng để ý, em  cần  như thế , keo kiệt đến  ?”
Lý Thục Duyệt xét nét   như một kẻ bề .
  thẳng  cô : “ nhớ nhầm , thì ? Chị lục túi của , chị còn thấy   lý nữa ?”
“Đều là đồng nghiệp cả mà,  xem túi của em thì    chứ! Túi của  cũng  thể cho em xem mà,  gì to tát ,  quá lên,  thấy sự đời bao giờ ?”
Nói , Lý Thục Duyệt mở túi của  , còn chĩa miệng túi thẳng  mắt : “Nhìn ! Nhìn ! Thế  thì hòa  nhé! Đồ lắm chuyện!”
 thở phào một : “Trước tiên, bánh mì là của ,   cho chị ăn thì cho,   cho thì  cho, đó là tự do của . Kế đến, khi    mặt mà chị tự ý động  vật dụng cá nhân của , hành vi  của chị là trộm cắp. Nếu như    mất cái gì thì chị chính là nghi phạm lớn nhất. Ví dụ như bây giờ, bánh mì của    xuất hiện trong tay chị?”
“Ôi dào, phức tạp hóa vấn đề,  năng bài bản quá nhỉ? Không thèm của em , trả bánh mì cho em đây !”
“Cho chị ăn đấy, ăn cho thông minh  chút .”   nhịn  mà  móc cô  một câu.
 Lý Thục Duyệt  lẽ  hiểu, vui vẻ ăn bánh mì.
“Lý Thục Duyệt,   chị mới  đời  ? Người   cho chị hai gói mà chị còn  thấy đủ,  còn  ăn trộm của   nữa, mặt dày hơn cả tường thành .” Lâm Cẩm Ngọc   chịu nổi giúp  lên tiếng.
“ chỉ lấy thôi, chúng  là đồng nghiệp là bạn bè mà,   thể so đo như cô chứ.”
  cô ,  nhịn  mà đáp trả: “Không  sự cho phép mà lấy  thì chính là trộm cắp!”
  dứt lời thì các đồng nghiệp trong phòng đều lặng lẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-va-mat-dong-nghiep-cung-cong-ty/chuong-3.html.]
Lý Thục Duyệt mặt dày cũng hiếm khi đỏ mặt, ăn bánh mì còn  nghẹn.
  ,  dùng điện thoại đăng nhập nền tảng giải trí, tiện tay đẩy IP của cô  .
“Cô  luôn như  ?”   nhịn  mà gõ chữ, hỏi Lâm Cẩm Ngọc.
“Luôn như !   cho  , đối mặt với loại   lòng tham  đáy như cô  thì  thể mềm lòng . Trước đây  một đồng nghiệp vì  chịu nổi cô  mà   đuổi  cô  nên đành  cắn răng nghỉ việc. Lý Thục Duyệt  đồng nghiệp cũ  tài khoản hội viên của Sam’s Club, thế là ngày nào cũng tơ tưởng đến tài khoản của  ,  đó thì  ăn  mua gì. Sau , đồng nghiệp cũ chuyển của, lâu    siêu thị, một thời gian    thì phát hiện ảnh đại diện tài khoản   đổi. Vì chuyện , đồng nghiệp đó còn đặc biệt   công ty  ầm ĩ một trận, nhưng Lý Thục Duyệt mặt dày,  ầm cũng chẳng  ích gì... Lý Thục Duyệt khăng khăng  thừa nhận.”
 bất giác trợn tròn mắt.
Toàn là những chuyện khó hiểu, mà khi ghép  với  trong một câu chuyện thì  càng khiến    bối rối.
Quái lạ! Quá quái lạ!
“Trời ơi,   ai trị  cô  ? Cô  mà cứ như  chẳng  sẽ ảnh hưởng đến tác phong của phòng ?” Tay  gõ chữ mà  tự chủ  tăng thêm lực.
“Hết cách ,      ô dù mà, dù   bắt nạt cũng chỉ  thể cắn răng nuốt  bụng thôi!”
Nghe Lâm Cẩm Ngọc  ,   thấy tò mò. “Người  ô dù là ai mà khiến các  sợ cô  đến ?”
Nhấn nút gửi.
Lâm Cẩm Ngọc khẽ ho một tiếng: “Phó tổng giám đốc Lý Thám quản lý công ty chúng  chính là  họ của cô . Bình thường trưởng phòng  dám sai vặt cô  là vì sợ  gây khó dễ. Tất cả đều  nguyên nhân của nó cả đấy. Thật  trong lòng trưởng phòng cũng  nỗi khổ khó , rõ ràng   bao việc   hết  mà còn  nuôi một kẻ rảnh rỗi khiến   chướng mắt ở đây.”
  khỏi nhếch mép : “ còn tưởng là chỗ dựa lớn lắm cơ đấy.”
“Khả Hinh,     đề phòng chút đấy. Hôm nay    cô  mất mặt  tất cả  ,   ngày nào đó cô  sẽ trả thù .”
 gửi Lâm Cẩm Ngọc một biểu tượng cảm xúc, kết thúc chủ đề .
Lý Thục Duyệt là   ô dù chống lưng ư? Vậy  thì ?