5.
 
 tự động viên .
Giờ  một vấn đề cần   với ông chủ đây.
"Là , dì Trương đây."  gõ cửa phòng ông chủ, tay cứ cào cào  ,  chút bồn chồn.
 
Theo lý mà , đáng lẽ   thành  công việc của    mới  chứ.
"Mời ."
Giọng ông chủ   mệt mỏi, dường như  lâu   nghỉ ngơi, cổ họng  chút khàn.
 
Hít một  thật sâu, dứt khoát hạ quyết tâm,  nhắm mắt :
 "Ông chủ, xin hỏi  thể mua mấy cái nồi  ạ, cả dụng cụ nhà bếp nữa!"
Không   đây lũ NPC game ăn uống kiểu gì, chứ cái bếp sạch trơn, nồi niêu xoong chảo   gì hết. Bữa     nấu ở nhà  mang đến, nặng  ch/ết.
 
Chạy  chạy  như thế  thì chịu  nổi.
Biểu cảm của ông chủ  chút mơ hồ, ngớ . Ông   chuẩn  sẵn kịch bản để lừa phỉnh , từ ngữ cũng  nắn nót kỹ càng, ai ngờ   hỏi chuyện cái nồi.
 
"Ừm... là   nghĩ tới, xin . Để mai   mua. Hôm nay cô  cần giao cơm nữa , cô tan  ."
"Lương vẫn trả đầy đủ!"
 
 cứ dúi dúi tay  , mắt liếc ngang liếc dọc, ngại ơi là ngại.
Ơ?
Ngẩng đầu lên,  đưa mắt đá/nh giá sắc mặt ông chủ từ  xuống .
 
Dưới bàn ông   một cái đuôi, là cái đuôi trắng muốt lông xù, dù trong phòng ánh sáng lờ mờ nhưng  tuyệt đối   nhầm .
Lẽ nào...
Lẽ nào ông chủ là kẻ cuồng lông xù!
 
Không ngờ nha,  thì nghiêm túc, ít  thế thôi, chứ chắc chắn là lén lút vuốt ve mấy bé lông xù dữ dằn lắm đây!
Cái đuôi lông xù   chất lượng cực , là mèo con,  là cáo con nhỉ.
Hay là loài lông xù nào khác.
 
editor: bemeobosua
 
Mắt  cứ trân trân  chằm chằm  bàn, hồn vía bay   mất.
"Dì Trương, dì Trương... cô  ?" Ông chủ thử gọi  mấy tiếng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-vao-game-kinh-di-de-nau-an-cho-npc/chuong-5.html.]
"À? Xin  ông chủ!" 
Mãi một lúc  mới  hồn, nhận  sự thất lễ của ,  lén lút chuẩn  quan sát sắc mặt ông chủ, "Xin  ông chủ,   cố ý  ạ!"
 
Bất kể là chuyện lớn  nhỏ, thái độ là quan trọng nhất.
Ông chủ   dò xét kỹ lưỡng, đôi mắt sâu thẳm, nhiệt độ trong phòng hình như giảm  vài độ.
Là ảo giác ?
 
Trong lúc  đang run rẩy lo lắng     đuổi việc , ông chủ lạnh nhạt liếc  một cái  :
 "Dì Trương,   cứ gọi thẳng tên  ,  cô gọi ông chủ cứ thấy là lạ. Đây là thẻ nhân viên của cô, khi   thì đeo ."
"Ngôn Tuyết."
 
Là tên của ông chủ.
Họ Ngôn, tên Tuyết.
" tên Trương Hữu Mộ, haha."
 
Tên  cũng bình thường thôi.
Ông chủ khẽ "ừm" một tiếng, ý bảo  .
 nhận thẻ nhân viên,   ý đóng cửa phòng .
 
Thích thú lật  lật  cái thẻ nhân viên, ở góc nhỏ nhất  một ký hiệu  lạ, giống hệt ký hiệu  cửa phòng của lũ NPC game,  như biểu tượng của công ty.
Đưa tay sờ  ký hiệu,  những hoa văn chạm khắc  tinh xảo.
 
Đặc biệt và cũng  .
Sau khi  , ngón tay của ông chủ Ngôn Tuyết gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, phía  mấy cái đuôi vung vẩy tùy ý.
 
Mấy cái đuôi lớn lông  mượt  dày, chắc chắn sờ  thích.
Trong bóng tối  một giọng  vang lên: "Xác nhận là cô   ?"
Ông chủ Ngôn Tuyết gật đầu: "Ừm."
 
"Hừ, lão cổ hủ, cô  thú vị hơn ông nhiều đấy." Giọng    một cách quái dị.
"Ha ha ha, thú vị, thú vị,  chuyện với ông chán ch/ết!   tìm bọn chúng chơi đây!"
Rất nhanh, bóng dáng trong bóng tối biến mất.
 
Cuộc  chuyện    hề  , lúc   đang hăm hở  mua sắm.
Đang chọn dây buộc tóc và kẹp tóc cho con bé nữ qu/ỷ nhỏ.
Còn  mua thêm nhiều táo nữa!