Tôi Xem Bói, Anh Vào Tù, Thành Tích Sở Cảnh Sát Đỉnh Cao 666 - Chương 170: Ngươi còn tư cách gì để đàm phán với ta?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-28 06:58:15
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ừm, ghé Địa Phủ chút việc.”

Thời Nhất liếc “Thái Sơn Vương” đang xách tay, bộ quan phục kém chất lượng Thái Sơn Vương lột mất .

Thời Nhất khỏi khẽ, đúng là , chọc ai chọc chọc đúng một trong những chiến thần của Địa Phủ.

Chậc chậc chậc, đúng là đáng đời mà.

“Haizz, cái thứ yếu quá, còn đánh tay nữa.” Thái Sơn Vương với vẻ tiếc nuối.

Nói , tiện tay ném tên giả mạo xuống sông Vong Xuyên, định đợi hồn phách hồi phục chút sẽ sửa chữa một trận.

Thời Nhất và quen một ngàn năm trăm năm, thể hiểu tính cách của . Cô nhướng mày với vẻ hả hê, đó mở Quỷ Môn chuẩn rời .

“Ấy, Tiểu Thời Nhất , đợi bắt tên đại nhân khốn kiếp đó về, nhớ cho xem là thứ gì, ngày nào cũng gây bao nhiêu chuyện.”

Thái Sơn Vương vội vàng nhanh khi Thời Nhất rời .

Tên đại nhân khốn kiếp thật sự, kể từ khi gây chuyện , bọn họ bao giờ nghỉ ngơi.

Ngày nào cũng điều tra, nhưng hai ngàn năm Địa Phủ quá hỗn loạn, bây giờ điều tra chuyện của hai ngàn năm thật sự vất vả.

Thời Nhất vẫy tay với , biến mất ở Địa Phủ.

từ Địa Phủ trở về nơi cô và Lương Tắc đánh đó, tiểu nhân giấy đang cõng một tiểu lục nhân cao nửa mét chờ cô lâu.

Thấy cô trở về, chúng vội vàng cõng tiểu lục nhân lên phía để lập công.

Thời Nhất chúng, xoa đầu chúng biểu thị khen thưởng. Tiểu nhân giấy điểm mắt, vì thực sự “sống” , nên chúng “tuổi thọ” ngắn ngủi.

Chúng còn là những tiểu nhân giấy dùng một là bỏ nữa, ít nhất thể sử dụng vô thời hạn trong mười năm.

Duy trì “sức sống” của chúng là lực công đức Thời Nhất, nếu chúng thương, Thời Nhất cũng sẽ phản phệ.

Trước đây lực công đức cô còn ít, đủ để nuôi tiểu nhân giấy, nên cô dùng loại dùng một .

Bây giờ bốn giấy , cô cũng cần thỉnh thoảng tự tay cắt giấy nữa.

Cô xoa đầu tiểu nhân giấy, đó mới chuyển ánh mắt sang tiểu lục nhân ( xanh nhỏ) phóng đại.

Nó trông giống hệt tiểu lục nhân trong chiếc chai thủy tinh của Thời Nhất, chỉ là phóng to gấp mấy .

Thấy nó xanh lè khắp , Thời Nhất nhíu mày ghét bỏ, “Hai ngàn năm , ngươi trốn từ Địa Phủ?”

Tiểu lục nhân giật giật mí mắt, ngạc nhiên ngẩng đầu cô, nó thu vẻ kinh ngạc, cứng miệng : “Ta cô đang gì, hiểu.”

Thời Nhất nhướng mày, xem chuyến uổng công.

Tiểu lục nhân cỡ trung quả thật nhiều hơn tiểu lục nhân trong chai thủy tinh của cô nhiều.

Cứng miệng , cô cả đống cách để khiến nó mở miệng.

Cô vẫy tay, tiểu nhân giấy buông tiểu lục nhân , bay đến đậu vai cô, mỗi bên hai con.

Không sự hỗ trợ của tiểu nhân giấy, tiểu lục nhân “bịch” một tiếng ngã xuống đất. Nó tiểu nhân giấy đánh cho quá thê thảm, hơn nữa nó còn pháp thuật do tiểu nhân giấy hạ xuống, bây giờ đừng là chạy, ngay cả tự vững cũng là một vấn đề lớn.

Thời Nhất tiểu lục nhân đang sấp cát vàng, giọng điệu hờ hững : “Thật sự hiểu đang ?”

“Nghe …” Nó mở miệng, một chân Thời Nhất giẫm lên mặt.

Thời Nhất dùng sức nghiền lên mặt nó, vẻ mặt vô cùng bình thản, “Không , sẽ hành hạ ngươi cho đến khi ngươi hiểu.”

Nói , cô bắt đầu thể hiện một vòng “chăm sóc” đầy yêu thương khác cho tiểu lục nhân.

Đầu tiên, cô đá nó như một quả bóng trong sa mạc, khiến tiểu lục nhân ăn đầy bụng cát vàng, đó dùng nghiệp hỏa để thiêu đốt nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-170-nguoi-con-tu-cach-gi-de-dam-phan-voi-ta.html.]

Chỉ riêng việc đánh đập, tiểu lục nhân còn thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng khi nó nướng nghiệp hỏa, chỉ trong một phút, nó chịu nổi.

“A a a, , , cô mau dập lửa, dập , …”

Nghe tiếng rên rỉ đau đớn khó chịu của nó, Thời Nhất lập tức thu nghiệp hỏa về, cô khoanh tay bình thản tiểu lục nhân nghiệp hỏa thiêu đốt.

Cho đến khi linh hồn nó yếu ớt sắp tan biến, cô mới chậm rãi rút nghiệp hỏa .

Cô cũng sốt ruột, đợi tiểu lục nhân hồi phục chút sức để mở miệng, mới lơ đãng : “Nói .”

“Ta, khi , cô, thể thả ? Ta, Địa Phủ nữa.”

Thời Nhất liếc nó, ngạc nhiên : “Ngươi cho rằng còn vốn liếng để đàm phán với ?”

Tiểu lục nhân nghẹn lời, trong lòng nghẹn một cục m.á.u ứ trào lên xuống , khó chịu vô cùng.

mặt sai, cô vô vàn thủ đoạn, bản nó bây giờ trở thành tù nhân, còn tư cách đưa yêu cầu nữa.

Nhìn Thời Nhất sẵn sàng tra tấn nó một nữa, trong lòng tiểu lục nhân hận bất lực.

Khi nguyên thần phân ở Trường Thọ Thôn bắt, nó bắt đầu chuẩn bỏ trốn.

Chỉ là ngờ cô đến nhanh như .

Bây giờ chỉ còn một nguyên thần phân khác ở phía Đông Bắc, dù thừa nhận, nhưng nó dường như thua , chỉ mong nó nhanh chóng trốn thoát, giữ một tia sinh cơ.

Thấy sự kiên nhẫn của phụ nữ mặt sắp cạn, nó vội vàng mở miệng.

tra tấn nữa.

“Ta vốn là ma sủng Lục Ưng của Ma Thần đại nhân. Vạn năm đại chiến Thần Ma, Ma Thần đại nhân may tử trận, cũng giam U Minh Địa Phủ vĩnh viễn thấy ánh mặt trời. Hai ngàn năm , U Minh Địa Phủ xảy hỗn loạn, liền thừa cơ trốn thoát.”

Lục Ưng chỉ là một trong nhiều ma vật giam giữ ở U Minh Địa Phủ, nó đáng chú ý, nếu theo Ma Thần từng tàn hại nhiều sinh mạng, cũng sẽ giam giữ ở Địa Phủ.

“Lương Tắc là chuyện gì?”

Đại chiến Thần Ma vạn năm đối với Thời Nhất mà quá xa vời .

Một ngàn năm trăm năm , khi sư phụ còn phi thăng cũng từng kể chuyện đại chiến Thần Ma cho cô như một câu chuyện.

Thời Nhất lúc đó chỉ loáng thoáng, để tâm.

Không ngờ nhiều năm , thể thấy ma sủng của Ma Thần năm xưa, quả thật là hiếm .

“Lương Tắc?”

Mắt Lục Ưng chớp chớp, cuối cùng ánh mắt áp bức của Thời Nhất, nó tiếp tục : “Khi trốn khỏi Địa Phủ, gặp âm sai dẫn Địa Phủ, dáng vẻ của sáu bảy phần giống với một trong những vị Thiên Thần đại chiến với Ma Thần đại nhân năm đó.”

Lục Ưng thấy Lương Tắc, lòng hận thù lập tức nổi lên. Nó màn đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t âm sai sẽ lộ hành tung của , nó tiêu diệt âm sai và bắt giữ hồn phách của Lương Tắc.

Ban đầu nó hành hạ hồn thể của Lương Tắc một trận thê thảm, khiến linh hồn tổn hại và mất trí nhớ.

Lục Ưng cảm thấy để c.h.ế.t quá dễ dàng, hơn nữa khi trốn khỏi U Minh Địa Phủ, nó luôn nơm nớp lo sợ Địa Phủ phát hiện phái quỷ sai đến bắt nó về.

Thế là nó mang Lương Tắc theo bên , tìm t.h.i t.h.ể của , đó bắt tu luyện theo cách của cương thi để trở thành trợ lực cho nó.

Lục Ưng đây là ma vật, khi trở về nhân gian nếu tìm thứ gì đó để che giấu khí tức độc đáo của ma vật, nhanh sẽ các tu sĩ hoặc quỷ sai phát hiện.

, nó nhắm Phật môn, cuối cùng lấy tượng Phật của Tứ Đại Thiên Vương Phật môn vật chứa để che giấu khí tức .

Cứ thế ẩn , gần hai ngàn năm.

Vốn dĩ nó sắp luyện hóa khí tức độc đáo , từ nay về thể thật sự tự do tự tại giữa trời đất mà ai phát hiện sự bất thường của nó.

Chỉ là ngờ, khi đại công sắp thành, Thời Nhất phá hủy .

Loading...