Tôi Xem Bói, Anh Vào Tù, Thành Tích Sở Cảnh Sát Đỉnh Cao 666 - Chương 250: Chúng ta đánh một trận đi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-30 09:16:48
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện của Cát Tinh Thần đến đây là kết thúc, dù cư dân mạng cảm thán tiếc nuối đến , sinh mệnh của chấm dứt, và luân hồi.

Cậu thực sự hóa thành một vì trời, sẽ bao giờ đặt chân xuống trần gian nữa.

Thời Nhất phát ba túi phúc lợi cuối cùng, đợi kết quả công bố xong thì chào tạm biệt cư dân mạng trong livestream.

Sau khi tắt livestream, cô chuẩn đến Âm phủ một chuyến, vì vài ngày nữa, cha Tô và mấy vị nhà khoa học sẽ đến Âm phủ, cô xem .

Hơn nữa cô lâu về Âm phủ , một thời gian gặp, còn nhớ họ lắm.

Bên Thời Nhất mở một cánh Cổng Quỷ trực thông Âm phủ, bên nhà họ Hồ thì đang náo loạn.

"Chỉ còn ba ngày nữa thôi ? Cái thứ đại sư vớ vẩn nào linh tinh? Bà lời đại sư nào, đây là mê tín dị đoan, cứ ở bệnh viện mà chăm sóc Tiểu Hâm là ."

"Hồ Chí Binh, đó là con trai ruột của ông, bây giờ ông quan tâm nó! Đại sư đại sư, ông , đây mời một đại sư đến , những chuyện xảy đây ông nhanh như quên ?"

Mẹ Hồ Hâm lời ông liền nổi giận, bà cực khổ tìm đại sư, con trai sắp chết, chỉ còn ba ngày nữa, ba ngày đó!

Nghe tin con trai chỉ còn ba ngày tuổi thọ, đàn ông hề động lòng mà tiếp tục .

Đây là thái độ mà một cha nên ?

Con trai liệt nửa giường, chỉ còn ba ngày tuổi thọ, ông thờ ơ!

"Vậy thể gì? Bà cũng , đó là năng lực nhất trong giới Huyền Môn hiện nay, cô cũng con trai chỉ còn ba ngày tuổi thọ, thể gì? Bà cho thể gì? Con trai kết cục ngày hôm nay, đều do bà nuông chiều mà ?"

Hành vi đổ của Hồ Chí Binh khiến Hồ Hâm tức đến suýt ngất.

"Ông là ý gì? Con trai là của ? Cái gì gọi là đều do nuông chiều? Từ nhỏ đến lớn, ông quản bao giờ ?"

"Không đúng, Hồ Chí Binh đúng, ông đang bao gái bên ngoài , ông con riêng ?"

Linh tính Hồ Hâm bỗng nhiên mách bảo.

Người đàn ông ở đầu dây bên im lặng, điều càng chứng tỏ lời bà là thật.

"Hồ Chí Binh, ông ! Ông dám bao gái sinh con riêng! ông quan tâm Tiểu Hâm như , hóa chuẩn sẵn ? cho ông , chỉ cần còn một ngày ở đây, đứa con riêng đừng hòng quang minh chính đại nhà họ Hồ!"

Nói xong, bà cúp điện thoại một cái rụp.

Nhìn Hồ Hâm đang hôn mê giường bệnh, bà càng nghĩ càng tức, bà vì con trai mà hàng ngày kiệt sức, còn đàn ông sớm bỏ rơi con trai để chuẩn cho những việc khác.

còn thắc mắc tại đàn ông chút lo lắng bận tâm, hóa là chuyện !

Mẹ Hồ Hâm tức đến mức tim đau quặn, sâu Hồ Hâm giường bệnh, cuối cùng hít sâu một dậy rời khỏi phòng bệnh.

Hồ Hâm còn cứu nữa, chỉ còn ba ngày tuổi thọ.

thể cứ thế chấp nhận phận!

Đôi nam nữ chó má đang chờ con trai bà chết, bà phát điên, đó thế vị trí của họ ?

Đừng hòng nghĩ đến! Chỉ cần bà còn ở đây, ai cũng đừng hòng sống yên !

Hồ Hâm giường bệnh ai quản, đợi tỉnh thấy phòng bệnh trống , bắt đầu phát điên, khiến bác sĩ và y tá hành hạ ít.

Tuy nhiên cũng chỉ giãy giụa ba ngày, ngày thứ ba bao giờ tỉnh nữa.

Còn về trường học của Cát Tinh Thần, vì chuyện thông qua livestream lan truyền rộng rãi, thể che giấu nữa, hiệu trưởng trực tiếp buộc từ chức, cố vấn và lãnh đạo khoa thì sa thải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-250-chung-ta-danh-mot-tran-di.html.]

Trước đây những từng bắt nạt Cát Tinh Thần vì áp lực dư luận và vì Cát Tinh Thần dọa cho sợ hãi, đều chạy xin .

Chỉ là lời xin của họ, đáng lẽ nhất , cũng thấy , họ cũng nhận sự tha thứ, cả đời đều sống trong tự trách.

Chỉ là, hình phạt và sự tự trách như ích gì ?

Người còn, thậm chí để bất kỳ đường lui nào cho , bất kỳ lưu luyến nào với thế giới , chọn hóa thành bụi trần còn tồn tại bất kỳ hình thức nào để tham gia xã hội nữa.

**

Âm tào địa phủ, bờ sông Vong Xuyên.

Sau bao lâu các linh hồn ở Âm phủ cảm nhận khí tức của Thời Nhất, họ hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi.

Không còn cách nào, kể từ khi vị tiểu tổ tông trở về nhân gian, cứ cách vài ba ngày về đánh quỷ.

Để đụng vị đại ca , họ vẫn nên sớm giải tán thì hơn.

Tuy nhiên họ hiểu lầm Thời Nhất .

ý định đánh , chỉ đơn thuần là đến chuyện với Phong Đô Đại Đế về sự đặc biệt của mấy vị nhà khoa học , cũng nhất thiết sự quan tâm đặc biệt nào, chỉ cần thể mở một mảnh đất ở Âm phủ cho họ tự nghiên cứu là . Cô đến Âm phủ, kịp tìm Phong Đô Đại Đế, ánh mắt Mạnh Bà đang nấu canh Mạnh Bà bên cầu Nại Hà thu hút.

Mạnh Bà vốn dĩ cô độc một , bên cạnh bà một đàn ông cao lớn uy vũ, đàn ông đó chính là Lương Tắc, sắp hóa thành cương thi cách đây lâu.

Khác với vẻ ngơ ngác đây, bây giờ chỉ bề ngoài trông giống một bình thường, mà ngay cả thần thái cũng khôi phục vẻ trí tuệ như , còn vẻ ngây ngốc.

Tâm hồn buôn chuyện của Thời Nhất từ từ trỗi dậy, cũng vội vàng gặp Phong Đô Đại Đế, mà rẽ một lối rẽ đến bên cạnh Mạnh Bà và Lương Tắc.

"Ôi, Tiểu Nhất đến , lâu gặp, gần đây thế nào?" Mạnh Bà thấy Thời Nhất, vui vẻ chào cô.

"Mạnh tỷ, thế nào ?"

Thời Nhất tò mò Lương Tắc bên cạnh Mạnh Bà.

Thật kỳ diệu, chỉ là cương thi, mà còn thần lực, quan trọng hơn là, đều thần lực mà ở Âm phủ.

"Điều còn cảm ơn Tiểu Nhất giúp tìm thấy A Tắc, kết thúc kiếp nạn, trở về thần vị ." Khí tức lạnh lẽo đây của Mạnh Bà đều tan biến, bên cạnh Lương Tắc, cả bà đều tỏa khí tức hạnh phúc.

"Cảm ơn Thời Nhất, đây trạng thái của , mãi kịp cảm ơn cô."

Lương Tắc giúp Mạnh Bà đưa canh Mạnh Bà cho các linh hồn đang xếp hàng chờ siêu thoát, ôn hòa và chân thành cảm ơn Thời Nhất.

Thời Nhất thờ ơ vẫy tay, "Chuyện nhỏ, nhận lời ủy thác mà thôi, chỉ tò mò, trở về thần vị , tại thể ở Âm phủ?"

Âm phủ ngoài các vị thần linh Âm phủ , các thần linh khác phép ở Âm phủ lâu, thậm chí sự cho phép của Thiên Đế, thể Âm phủ.

Nếu , lão già sư phụ và sư của cô cũng sẽ xuống thăm cô.

Tất nhiên, một nửa lý do họ xuống là vì Thời Nhất.

Thời Nhất cảm thấy duy nhất trong ba thầy trò phi thăng thành công, mất mặt, gặp hai họ, nên cho họ xuống.

Lương Tắc , chút để ý : "Đánh xuống, họ cho xuống, cứ đánh từng một, cho đến khi ai cản ."

Mắt Thời Nhất bỗng sáng rực lên, "Anh đều đánh thắng , chẳng lợi hại ?"

Lương Tắc hiểu , chỉ ngây : "Chắc cũng tạm ?"

lúc đó khôi phục thần vị, khác hẳn với đây.

"Chúng đánh một trận."

Loading...