Tôi Xem Bói, Anh Vào Tù, Thành Tích Sở Cảnh Sát Đỉnh Cao 666 - Chương 273: Giết, Giết, Giết Sạch Các Ngươi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-30 13:40:37
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười phút , Hà đại sư, một đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, mặc đạo bào, tóc búi sơ sài bằng một cây trâm gỗ, vội vàng chạy đến cục cảnh sát.

"Oa, cuối cùng cũng gặp đại sư Thời Nhất bằng xương bằng thịt , chào cô, chào cô!"

Hà đại sư thấy Thời Nhất, hai mắt sáng rực, cả phấn khích tiến lên bắt tay Thời Nhất. Tuy nhiên, khi đối diện với đôi mắt mà như của Thời Nhất, ông đột nhiên chùn bước, dám mạo hiểm bắt tay nữa.

Huhu, ông bắt tay là xúc phạm đại sư Thời Nhất.

"Trước tiên hãy xem rốt cuộc là chuyện gì ."

Thời Nhất chỉ giải quyết việc nhanh chóng.

"Ồ ồ, thôi, chuyện kể từ một tuần ."

Nói đến việc chính, Hà đại sư cũng trở nên nghiêm túc.

Nơi phát hiện sự bất thường là khu vực xây dựng ở ngoại ô phía Đông Ninh Thành. Nơi đó đang chuẩn xây dựng khu dân cư, ban ngày thì gì đặc biệt, thứ đều bình thường. Ban đầu thể phát hiện sự bất thường là vì công nhân buổi tối đều về nhà, công trường , nên phát hiện điều gì bất thường.

Cho đến một đêm một tuần , một trong những công nhân cãi với vợ vài câu, đó tức giận bỏ , cuộn chăn màn rời khỏi nhà. Anh tiếc tiền thuê khách sạn, liền cầm chăn màn đến ngủ luôn ở công trường.

ngày hôm , những công nhân khác phát hiện như ma ám, ngây ngốc đất, hai mắt vô hồn chằm chằm một chỗ nào đó.

"Đại Cường, ? Đây là cãi với vợ công trường ngủ ?"

"Haiz, gì mà cãi với vợ , cứ thuận theo lời cô , cần tự chuốc lấy phiền phức."

"Này, Đại Cường, chuyện với đó, phản ứng gì ?"

Các công nhân một hồi lâu mà Đại Cường vẫn phản ứng, vẫn ngây ngốc đó, mắt trống rỗng về phía , miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Một lát nữa là đến giờ việc , dáng vẻ của rõ ràng là . Một công nhân tiến lên định xem rốt cuộc .

"Giết, giết, g.i.ế.c quỷ..."

"Đại Cường, ?"

"Giết, giết—"

Đại Cường bỗng nhiên gần, mắt đột nhiên đỏ bừng, trong mắt tràn đầy hận thù và sát ý, cầm một viên gạch bên cạnh ném thẳng đầu đó.

Bốp—

Người công nhân đập mạnh một cái khiến cả choáng váng, thấy còn tiếp tục, vội vàng tránh . May mắn những bên cạnh lúc cũng phản ứng kịp, giật lấy viên gạch trong tay , đó vài hợp sức khống chế Đại Cường đang phát điên.

"Giết, giết, g.i.ế.c quỷ, g.i.ế.c sạch các ngươi, giết, giết!"

Người khống chế vẫn ngừng la hét g.i.ế.c chóc, cho đến khi đưa đến bệnh viện tiêm thuốc an thần, mới tạm thời yên tĩnh trở . đợi thuốc hết tác dụng, bắt đầu giãy giụa đòi g.i.ế.c , đôi mắt đỏ ngầu giống bình thường. Bác sĩ cũng thể cứ mãi tiêm thuốc an thần cho , kiểm tra rốt cuộc vấn đề gì.

Một trong những nhà của bác sĩ là của cục cảnh sát, cảm thấy tình trạng của Đại Cường lẽ chút bất thường, báo cáo lên lãnh đạo, lãnh đạo mời Hà đại sư đến xem rốt cuộc là chuyện gì.

Hà đại sư ban đầu nghĩ chỉ là một sự kiện ma ám đơn giản.

"Được , cứ thường xuyên đeo bùa bình an ."

"Vâng , cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư."

Vợ Đại Cường cảm ơn, nhận bùa bình an đặt lên Đại Cường, đó kìm vỗ mạnh Đại Cường hồi phục thần trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xem-boi-anh-vao-tu-thanh-tich-so-canh-sat-dinh-cao-666/chuong-273-giet-giet-giet-sach-cac-nguoi.html.]

"Anh đó, đó, thật là tiền đồ, còn cầm chăn màn chạy công trường ngủ, vạn nhất gì bất trắc thì , may mà chuyện gì lớn."

"Vợ ơi, , , lúc đó chỉ là thấy nhiều chiến sĩ giải phóng quân, họ ảnh hưởng bởi cảm xúc của họ mới thành như ."

Đại Cường thì , vẫn ha hả chuyện.

Đi đến cửa phòng bệnh, Hà đại sư , cau mày hỏi: "Đêm đó thấy gì?"

Đại Cường là vị đại sư giúp trở bình thường, nếu gia đình còn lo lắng cho đến mức nào. Nhớ những gì thấy đêm đó, Đại Cường phấn khích đến đỏ cả mặt: "Chiến sĩ kháng chiến, nhiều, nhiều, cùng họ g.i.ế.c quỷ!"

Thì đó là g.i.ế.c quỷ tử, nhưng vì thần trí quấy nhiễu, nên khi thành g.i.ế.c quỷ. Tuy chỉ là một chữ khác biệt, nhưng ý nghĩa khác.

"Sau đó ông đến hiện trường xem ?"

"Có, , đó tưởng công nhân chỉ cô hồn dã quỷ lang thang dọa sợ, xong, liền cảm thấy chuyện đúng, tối hôm đó liền đến công trường xem."

Hà đại sư đến chuyện đêm đó, cũng kìm phấn khích.

"Ban ngày bình thường, nhưng đến tối ở đó biến thành chiến trường, chính là chiến trường kháng chiến mấy chục năm , sát khí bao trùm, vì các chiến sĩ niềm tin mạnh mẽ việc diệt địch, nên công nhân Đại Cường mới ảnh hưởng như ."

"Đại sư Thời Nhất, nơi ngoại ô phía Đông đó xây dựng nhất định sẽ xem phong thủy, đó cũng bình thường, từ trường đột nhiên đổi."

"Bây giờ ban ngày tạm thời sẽ ảnh hưởng gì, nhưng nếu cứ để tình hình phát triển như e rằng sẽ xảy chuyện lớn, hơn nữa nơi đó xây dựng khu dân cư, đến lúc đó cư dân ở cũng sẽ gặp chuyện."

"Năng lực của hạn, thể giải quyết chuyện , nên vẫn phiền đại sư Thời Nhất ."

Nói đến cuối cùng, Hà đại sư chút ngại ngùng. Tuy nhiên, cảm xúc hổ đó chỉ thoáng qua, nhanh đó ông liền lý lẽ hùng hồn trở .

Đại sư Thời Nhất thể đầu Huyền môn hiện nay, một tu vi bình thường như ông , bằng cũng chuyện gì đáng hổ, dù ông cũng lớn tuổi nhất trong Huyền môn, gì mà ngại!

Thời Nhất ông miêu tả, trầm tư một lát, đó khẽ đáp: "Ừm, đưa xem rốt cuộc là tình huống gì."

Nhìn thấy lãnh đạo như Hứa Dân Cường cũng cùng, cô vội vàng ngăn .

"Các ông cần theo , cứ để Hà đại sư cùng , các ông cũng giúp gì."

Dù Hà đại sư cũng giúp gì, nhưng để họ cử một để họ cảm thấy tội . Quả nhiên, lời cô , thần sắc đều thả lỏng.

"Đại sư Thời Nhất, cô đừng gọi là đại sư nữa, hổ thẹn lắm, cô cứ gọi là Hà Ưng Sinh là ."

"Được."

Hà Ưng Sinh ở đó, Thời Nhất cũng mở Cổng Quỷ, mà định cùng ông bắt taxi ngoại ô phía Đông.

"Đại sư, ở ngoại ô phía Đông xe buýt thẳng, là chúng xe buýt ?"

Hà Ưng Sinh sờ sờ túi, cẩn thận hỏi Thời Nhất. Thời Nhất liếc mắt một cái thấu ý đồ nhỏ của ông , dù bây giờ ở Ninh Thành, cô thiếu thời gian mà cũng sẵn lòng thử nhiều thứ mới, liền đồng ý với ông .

Hai khỏi đồn cảnh sát bộ năm trăm mét đến trạm xe buýt, thấy tiệm sữa xa, ánh mắt Thời Nhất lóe lên một tia sáng.

"Đại sư, mua giúp cô!"

Hà Ưng Sinh lúc tự giác nịnh bợ.

Không cần tự xếp hàng, Thời Nhất đương nhiên vui vẻ.

Hà Ưng Sinh lật đật mua sữa, nhưng khi mới phát hiện , thứ gì đó điều nhắm Thời Nhất.

Loading...