Lâm Gia Kỳ còn  mở miệng hỏi phòng cô là phòng nào, Tạ Tam liền giơ tay: “Để .”
Lâm Gia Kỳ  cánh tay còn bó thạch cao của , : “Vết thương của   khỏi, vẫn để  bê .”
 
“Anh là khách.” Giọng  của Tạ Tam nhàn nhạt,  đợi Lâm Gia Kỳ từ chối, một tay cầm hai cái bao nặng nhất.
Trình Dao Dao lập tức ôm cái bao nhỏ nhất,  theo  lưng chạy  trong phòng.
Trình Dao Dao chỉ huy Tạ Tam: “Để lên bàn.”
Tạ Tam để lên bàn, hỏi: “Bây giờ mở luôn ?”
Mỗi  Trình Dao Dao nhận  bao hàng đều  kịp chờ mở luôn  tại chỗ, nếu  thì    yên, phỏng đoán bên trong bao đến cùng là cái gì.
Một câu nhắc nhở Trình Dao Dao, cô lập tức : “Em  mở luôn bây giờ, bố em nhất định lấy   nhiều tư liệu tham khảo,    quyển em  !”
Tạ Tam thản nhiên gật đầu, lúc  ngoài thuận tiện cài cửa .
Trình Dao Dao tìm một cái kéo mở bao , một bao là quần áo mới tinh, một bao là đồ ăn, bao lớn nhất quả nhiên là tư liệu học tập, Trình Dao Dao tìm kiếm một chút, quả nhiên tìm  ba quyển tư liệu ôn tập bìa màu xanh nhạt!
 
Trình Dao Dao ôm ba quyển sách, đôi mắt tỏa sáng. Đây chính tư liệu ôn tập ông ngoại đề cập qua năm đó! Trình Dao Dao ôm tư liệu tham khảo nhào  giường vui sướиɠ lăn một vòng,  kịp đợi lật vài trang  xem, thật sự là quyển ! Bên trong đề cập tới một  kiến thức trọng điểm và loại đề, Trình Dao Dao và Tạ Tam còn  ôn tập đến.
Chờ Trình Dao Dao nhớ  Lâm Gia Kỳ, Lâm Gia Kỳ   bà Tạ nhiệt tình tiếp đãi một lúc lâu, xin phép về .
Trình Dao Dao ôm hai quyển sách, : “Anh hai Lâm   ?”
Bà Tạ dọn dẹp bàn, : “Vừa  , cháu tìm    chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-338-khong-ngoan.html.]
“Cháu  hai quyển sách ở đây,  thể cho   mượn xem.” Trình Dao Dao : “Không , hôm nào cháu đưa cho  .”
Trình Dao Dao cất sách ,  thấy Tạ Tam   chằm chằm, ánh mắt hàm xúc  rõ. Cô  : “Mau đến đây, bố em gửi đồ  đến!”
 
Học tập là chuyện nghiêm chỉnh. Tạ Tam đè tâm tư xuống, chăm chú nghiên cứu tư liệu ôn tập với Trình Dao Dao,  đó lập  một kế hoạch ôn tập mới,  một mục tiêu rõ ràng hơn.
Gần tối, thời tiết hiếm khi mát mẻ,    trong sân ăn cháo. Cháo gạo nấu  mỡ, mềm mềm đặc sệt. Trên bàn để mấy món ăn: Dưa chuột non ướp muối, hoa bí xào, mộc nhĩ trộn, thịt ốc xào tiêu.
Trình Dao Dao : “Hái hết hoa bí , bí bỏ lớn thế nào  a?”
Bà Tạ  : “Gần đây rau xanh trong vườn lớn điên ,  hái dây bí đỏ của cháu, nó sẽ bò  ngoài sân.”
Bà Tạ nhắc tới,    đầu  , dây bí đỏ mập mạp vững chắc, bò dọc lên tường viện và cây hương thung, nụ hoa và hoa tươi , vàng óng ánh một mảnh. Dưa chuột và cà chua cũng đầy quả, mấy   gãy cành. Người Tạ gia căn bản ăn  hết, thường hái đưa cho nhà hàng xóm — lúc  Tạ gia quan hệ lạnh nhạt với  trong thôn, hành động  ngược   nhân duyên của  Tạ gia  hơn nhiều.
Trong lòng Trình Dao Dao trỗng rỗng. Gần đây cô thường dùng linh tuyền cho Tạ Tam ngâm trong bồn, nước thừa đổ  sân chảy  bên trong vườn rau,  nghĩ tới sẽ  cho rau xanh tươi  như .
Tạ Tam thấy Trình Dao Dao ngẩn , gắp một đũa hoa bí  trong bát cô, : “Hoa bí nhiều, nhưng   quả. Anh giữ  ít hạt bí đỏ giúp em, đợi bí đỏ  quả .”
Trình Dao Dao cao hứng : “Em trồng hạt bí đỏ, nhất định sẽ  quả bí đỏ lớn!”
Bà Tạ  : “Được  , Dao Dao cho gà ăn  , gần đây gà đẻ trứng  nhiều  to. Tháng  nhà Lâm Quý đưa một con gà đến, bà  nỡ gϊếŧ. Thế mà qua mười ngày  đẻ  hơn 20 quả trứng.”
Trình Dao Dao càng đắc ý mũi vểnh lên trời: “Cháu tích góp  hơn 20 quả trứng gà !”