Trình Dao Dao múc một thìa cháo ăn thử. Gạo nếp  nấu mềm nhũn, bên   nước đường đậu đỏ và một ít hoa quế, cho  miệng  mềm  ngọt  cả  ấm áp  bầu trời mùa đông. Trình Dao Dao ăn đậu đỏ, ngọt lịm, mắt cô cong lên vui thích.
Chủ sạp hàng là một ông lão hiền lành,  mặt ông  một cái gánh lạc đà*, bên  để một nồi cháo to, bên   một cái lò, cháo trong nồi sôi sùng sục.
 
 
(Gánh lạc đà: Là một sạp hàng nhỏ  hình dáng giống con lạc đà,  thể di chuyển .)
Sạp hàng  bán  ít đồ: bánh trôi nấu rượu gạo, bánh trôi đậu đỏ, cháo đường. Ông mở nắp nồi,  đó múc mười viên bột tròn trắng mịn  trong bát, động tác lưu loát lấy một muôi rượu gạo và hoa quế đổ lên  cùng.
“Bánh trôi nấu rượu gạo đây!”
 
 
Tạ Tam nhận bát bê tới  mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao múc bánh trôi ăn, rượu gạo mềm, ngọt, cô  ăn cháo đậu đỏ nữa mà đổi cho Tạ Tam: “Bánh trôi  ăn mềm lắm.”
Chủ sạp hàng  thấy  haha, ông cầm gậy tre gõ lên nồi phát  tiếng vang to. Liên tục   đến ăn cháo, còn  một bé trai mập mạp nắm tay ông nội  nũng  ăn bánh trôi đậu đỏ.
Đừng  bề ngoài sạp hàng   xí, giá cả  hề rẻ: 5 phân tiền và 2 phiếu lương thực một bát cháo đường, 2 mao 5 phân tiền và 2 phiếu lương thực một bát bánh trôi nấu rượu gạo, 1 mao 2 phân tiền và 2 phiếu lương thực một bát cháo đậu đỏ. Không  đứa trẻ  cưng chiều nào cũng  thể ăn cháo đường.
Ông lão  cháu trai quấn lấy  còn cách nào khác, ông vui vẻ lấy mấy đồng trong túi : “Một bát bánh trôi nấu rượu gạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-480.html.]
Bé trai mập sửa : “Cháu  đậu đỏ!”
“Lập tức  đây!” Ông chủ sạp hàng  tủm tỉm múc bánh trôi.
Ông lão và chủ sạp hàng là  quen cũ, ông cảm thán : “Lâu lắm    ăn loại cháo !”
Ông chủ  : “Gần đây đội tra xét  bắt ,   thể bán ở đây,  ăn thì đến đây!”
Trình Dao Dao bật   bé trai mập mạp, cô chỉ cho Tạ Tam: “Đứa bé  đáng yêu quá.”
Tạ Tam múc một thìa đậu đỏ  bát cô: “Chúng   thể sinh một đứa.”
Mặt Trình Dao Dao đỏ bừng tới mang tai: “Khụ… Anh    hổ!”
Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, bộ dáng thẳng thắn. Trình Dao Dao  sang chuyện khác: “Sao  tìm  sạp hàng ?”
Tạ Tam chỉ : “Ăn ngon ?”
“Ăn ngon lắm!” Trình Dao Dao gật đầu. Sạp hàng bán cháo đường nhà họ Phan   nổi tiếng, kiếp  cô đến Tô Châu  ăn qua cháo đường cháu chắt ông nấu, nhưng kém hơn hôm nay nhiều. Đây là cháo đường hàng thật giá thật,  giống cháo đường ở đời , họ cho thêm  nhiều đường hóa học. Mùi vị cháo đường ở đời     cách nào  chép nổi.
Đây là  đầu tiên Tạ Tam đến Tô Châu,   ai  với ,   thể tìm  quán ăn ngon như . Ăn sáng xong, bọn họ thuê một cái thuyền nhỏ  dọc theo bờ sông  ngoài.
Mặt nước bằng phẳng như gương, ông lão chèo thuyền  một   đầu thuyền di chuyển, Trình Dao Dao buông lỏng tay, cô thưởng thức phong cảnh xung quanh, thỉnh thoảng chỉ cho Tạ Tam xem: “Tô Châu  nhiều cầu nhất,   mấy cây cầu  bề ngoài cũ kỹ  xem,   chừng   hơn mấy trăm năm lịch sử. Trấn Phong Kiều nổi danh nhất, nhưng chùa Hàn Sơn  đóng cửa, nếu  nhất định   xem.”
Chùa Hàn Sơn ở phía Tây trấn Phong Kiều, Tô Châu, tiếng chuông nửa đêm vang lên đón chào khách du lịch. Câu thơ “Thuyền ai đậu bến Tô Châu – Nửa đêm  tiếng chuông chùa Hàn Sơn” buộc chặt với Tô Châu  lòng  mong mỏi.