Bỗng nhiên bánh ngọt  tay  cướp mất.
Tiểu Thu ngẩng đầu lên thấy Trình Nặc Nặc đang cầm bánh ngọt của , vẻ mặt kỳ lạ đáng sợ. Tiểu Thu chịu  nhiều thiệt thòi từ cô, cô bé sợ đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Trình Nặc Nặc ở trong ruộng  thấy đoạn đối thoại của Trình Dao Dao và Tiểu Thu. Thể nào đứa bệnh  rõ ràng sắp c.h.ế.t  nhưng gặp Trình Dao Dao  chuyển biến  . Chẳng lẽ bên trong bánh ngọt trứng gà   điều gì lạ ?
Lẽ nào Trình Dao Dao thật sự  linh tuyền ?
Trình Nặc Nặc cầm bánh ngọt  cắn một miếng. Tiểu Thu lấy hết dũng khí kéo vạt áo cô : “Bánh ngọt trứng gà  là của em!”
Trình Nặc Nặc u ám : “Cút!”
Sức lực của Tiểu Thu nổi lên, cô    kêu lên, tay thì lấy bánh ngọt trứng gà: “Em, em  để cho em trai ăn, chị trả  cho em!”
Trình Nặc Nặc đẩy cô bé .
Trình Dao Dao  thấy động tĩnh thì   xem, cô thấy Trình Nặc Nặc đẩy Tiểu Thu ngã xuống đất thì lao đến: “Cô  gì ?”
Trình Dao Dao đặt rổ xuống, cô đỡ Tiểu Thu dậy. Tiểu Thu  yên  mặt đất, đôi môi tái nhợt. Bệnh của cô bé  tránh hoảng sợ, kinh hãi, Trình Dao Dao lo lắng  bé, Tiểu Thu  to: “Chị, chị  cướp bánh ngọt trứng gà .”
Trình Dao Dao trừng mắt  Trình Nặc Nặc, trong tay cô còn đang nắm bánh ngọt trứng gà: “Tâm lý cô biến thái ,   cướp bánh ngọt trứng gà của trẻ con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-684.html.]
Da mặt khô héo của Trình Nặc Nặc  đỏ chút nào, cô : “Chị Dao Dao, đây là chuyện của em và Tiểu Thu.  , Tiểu Thu?”
Tiểu Thu sợ run cả , bé cúi đầu xuống  dám  cô. Không  trong nhà cô chịu bao nhiêu khổ .
Trình Dao Dao bảo vệ Tiểu Thu, cô  lạnh: “Trình Nặc Nặc,  khuyên cô nên tích đức . Cô bắt nạt trẻ con nhà    gì giỏi?”
Rõ ràng cô , Trình Dao Dao , nhưng Trình Nặc Nặc vẫn thấy sự cao ngạo từ trong ánh mắt của cô. Đây chính là Trình Dao Dao, vĩnh viễn tự cho rằng  giỏi giang, giống như trời sinh cao hơn  khác một bậc, lúc nào   cũng  vẻ ngoài của cô mê hoặc, ai cũng  với cô.
Trình Nặc Nặc cong môi, cô  khan : “Chị Dao Dao, em  một vấn đề  . Vì  lúc  mặt chị  phá nát thành như  nhưng thời gian trôi qua   còn vết sẹo nào nữa? Tiểu Thu mắc bệnh sắp c.h.ế.t ,  ăn một cái bánh ngọt trứng gà của chị liền khỏe ?”
Trình Nặc Nặc    bước  gần, vẻ mặt nghiêm túc chờ giải đáp  Trình Dao Dao  khom  xuống.
Trong tay cô nắm vuốt bánh ngọt trứng gà, tay khác cầm theo cái cuốc. Cuốc mài sáng bóng sắc bén cách mắt Trình Dao Dao  đến 10cm.
Lúc  Trình Dao Dao mới thấy rõ ánh mắt của cô, sáng rỡ như  điên. Lòng cô giật , cô còn  mở miệng thì  thấy tiếng hét vang lên ở phía : “Tiểu Thu!”
“Chị!” Tiểu Thu thấy chị gái thì  lớn tiếng.
Lâm Nhiên Nhiên đẩy Trình Nặc Nặc , Trình Dao Dao thở phào, cô vội vàng  dậy.
Trình Dao Dao cao hơn Trình Nặc Nặc một cái đầu, bây giờ  từ  cao xuống, cô thấy bộ dáng nhỏ gầy của Trình Nặc Nặc thì cảm thấy sự sợ hãi  nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Trình Nặc Nặc khinh thường  hai chị em Lâm Nhiên Nhiên ôm   to, cô   sang Trình Dao Dao, bộ dáng giống như   việc gì cầm quốc xoay  , nhưng Lâm Nhiên Nhiên lập tức kéo tay cô : “Cô,  cô  bắt nạt em gái ?”