Bên trong bọc lá sen là bánh xốp nhỏ nhắn tinh xảo. Bánh xốp nhà họ Tạ to bằng chén rượu, từng cái xếp gọn chồng lên . Mắt Lâm Đại Phú ươn ướt. Lúc còn bé nhà ông   cơm ăn, bà Tạ thường đón ông cùng em trai em gái của ông sang nhà bà ăn cơm, ông ăn bánh xốp   nhiều  .
Lâm Đại Phú  cảm ơn liên tục, lúc  ông mới cầm bánh ngọt về.
Trình Dao Dao tới gần hỏi: “Bà nội,   lấy bánh xốp cho bác ?”
Bà Tạ chọc trán Trình Dao Dao: “Các cháu còn trẻ,  việc   mềm một chút. Đặc biệt là Chiêu ca nhi, về  cháu còn gặp Lâm Đại Phú nhiều, cháu đừng chôn gai  trong lòng ông .”
Bà Tạ từng là chủ mẫu địa chủ, bà dạy cách đối nhân xử thế cho mấy đứa trẻ. Tạ Tam  nghiêm túc, Trình Dao Dao  suy nghĩ đến việc khác: “Vậy bây giờ Lâm Đại Phú  tìm Thẩm Yến ?”
“Con cái con đứa, ít hỏi đến việc  thôi!” Bà Tạ tức giận .
Trình Dao Dao vội vàng trốn   lưng Tạ Tam. Tạ Tam ôm eo cô,  xin tha giúp cô: “Em Dao Dao  dám nữa.”
Bà Tạ giận dữ: “Cháu cứ che chở con bé lắm . Mau cất thảm trong sân lên tầng . Đêm nay trời  mưa đấy.”
Gió thổi từng đợt từng đợt, chăn màn ga giường bay phấp phới, con mưa cũng kéo đến. Tạ Tam ôm chăn lên tầng, Trình Dao Dao cầm đèn dầu  theo, Cường Cường cũng chạy chậm đằng , nó chui loạn khắp nơi.
Gió  tầng to hơn,  nước bay  ban công. Tạ Tam chống mấy cây gậy tre lên,  đó phơi chăn, gió núi thổi qua một đêm, hôm  sẽ khô cong. Mùa xuân ở thôn Điềm Thủy mang theo  ấm, ngày nào nhà họ Tạ cũng phơi chăn ga gối đệm, đến lúc  ngủ dễ chịu hơn nhiều.
Tạ Tam cẩn thận sắp xếp chăn màn, Cường Cường chạy xung quanh chân , suýt nữa  giẫm lên nó. Tạ Tam : “Em Dao Dao ôm mèo  .”
Bóng hình xinh  thấp thoáng  cái chăn, Trình Dao Dao vén chăn lên chui  n.g.ự.c , cô còn quấn  hơn con mèo: “Cường Cường  chui  trong vựa lúa bẩn hết , em  ôm.”
Lòng Tạ Tam như sắt đá,   tiếp công việc  tay: “Em Dao Dao,  đang  việc.”
“Em   ảnh hưởng đến  .” Trình Dao Dao ôm cổ , Tạ Tam  một bước, cô cũng bước một bước, cô giống như con mèo nhỏ chui trong n.g.ự.c .
Tạ Tam phơi xong cái chăn cuối cùng mới ôm lấy cô,  kìm nén: “Thiếu hôn ?”
Nếu bình thường  lời lưu manh ,  nhất định  đánh một trận,  đó  dỗ cả đêm mới .
Trình Dao Dao đặt đèn dầu lên bàn tre, cô lẩm bẩm: “Anh đưa tay cho em.”
Bàn tay của Tạ Tam giữ chặt thắt lưng cô.
Trình Dao Dao kéo cổ tay  , cô mở từng ngón , cuối cùng sờ ngón trỏ của . Ngón tay Tạ Tam  thon  cứng, vết thương nhỏ   khép , bên   một vết đỏ nhỏ.
Trình Dao Dao ngậm đầu ngón tay , môi đỏ khép mở, hàm răng trắng bóc sáng lên  ánh đèn. Cô cắn nhẹ ngón tay, cái răng in sâu  trong da.
Tối hôm qua, Tạ Tam cắt ngón tay đút m.á.u tươi cho cô, cô mới giật  nhận  Tạ Tam  nhiều thứ hơn suy đoán của cô.
Tạ Tam  chằm chằm cô, đau đớn  đầu ngón tay  m.á.u nóng khắp  sôi trào, nó kích động  tìm cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-753.html.]
Trình Dao Dao nhả . Đầu ngón tay in đậm hai cái dấu răng, cô nản lòng : “Liên quan đến việc , còn  cây mâm xôi  nữa,    hỏi em ?”
Đầu ngón tay của Tạ Tam sờ đôi môi ướt át của Trình Dao Dao: “Anh  .”
Trình Dao Dao run lên, gương mặt xinh     , cô quên tránh tay Tạ Tam: Anh… Anh  cái gì?”
Bộ dáng giật  của Trình Dao Dao  đáng yêu, Tạ Tam mỉm  đùa cô: “Yêu tinh nhỏ.”
“Em   yêu tinh!” Trình Dao Dao : “Anh nghiêm túc . Em   với  từ lâu …”
Tạ Tam che miệng cô : “Anh  , em  thể giữ  bí mật của , chỉ cần bí mật   tổn thương đến em là .”
Trình Dao Dao cố gắng kéo tay  , cô tức giận: “ em   với  mà.”
Tạ Tam im lặng một lúc, tiếng  trầm thấp rơi  tai Trình Dao Dao: “Lúc    bà nội kể chuyện xưa, bên trong câu chuyện thần thoại đều  yêu tinh  tiên nữ yêu  phàm, một khi  phát hiện sẽ  rời khỏi đây.”
Trình Dao Dao sững sờ, cô  ngờ Tạ Tam còn một mặt ngây thơ như . Cô bật : “Đồ ngốc, hóa   nhát gan như  ?”
Tạ Tam nghiêm túc: “Anh   mạo hiểm liều mạng để mất em. Dù em  bao nhiêu bí mật  nữa,  cũng  để ý, chỉ cần em ở bên cạnh  là .”
Nụ   mặt Trình Dao Dao dần dần thu , đột nhiên cô dựa sát  hôn môi .
Giọt nước mát lạnh chui  miệng giống như  vô  linh khí tràn  trong n.g.ự.c quét sạch sự mệt mỏi rã rời, m.á.u nóng trong  sôi trào tìm cửa .
Giọt nước chảy dọc từ môi  xuống cổ  chui  cổ áo,  càng ngày càng thấy khát.
Hô hấp của Tạ Tam nặng nề,   kịp  gì, Trình Dao Dao  lùi  , cô lau giọt nước  môi. Má cô đỏ ửng, gánh nặng  trút hết : “Em   cho  ! Nhìn , đây là bí mật của em.”
Tạ Tam bình tĩnh  cô   gì. Cô  thấp thỏm lùi  một bước: “Đừng  em như ,   em vẫn   mặt  ?”
“Này… Anh đừng tới đây!” Trình Dao Dao trốn về , cô gọi Cường Cường: “Cường Cường, cứu chị!”
Cường Cường ngẩng mặt lên, nó  qua Tạ Tam    Trình Dao Dao,  đó vui sướng nhảy  giữa hai .
Trình Dao Dao  ôm chặt, cô   thở  : “Buông … Tạ Tam, …”
Ấm cuối của Trình Dao Dao xoay chuyển, cô cực kỳ hoảng sợ: “Anh chảy m.á.u mũi !”
Tạ Tam cúi đầu, m.á.u tươi liền chảy xuống áo Trình Dao Dao. Mặt Tạ Tam tối sầm ,  che mũi, chất lỏng đỏ tươi mãnh liệt chảy từng giọt qua kẽ tay . 
Trong lòng Tạ Tam và Trình Dao Dao nghi ngờ: Cái quái gì xảy  ?