Chương 10:
 
 đáp:
 
“Mẹ đang  tiểu thuyết nhân vật chính xuyên đến một thế giới khác, nơi   đàn ông  đàn bà, chỉ  một giới tính duy nhất, gọi là Chủng.”
 
Cô bé lập tức tỏ  hứng thú,  nghĩ một lát  kể tiếp:
 
“Chủng   cơ quan sinh dục. Chúng  sinh  liên tục từ một cỗ máy chung, cỗ máy   mười hai cặp vú, chiếc bụng phình to như bao bột,  mắt,  tai, cũng chẳng  miệng.”
 
“Chủng gọi nó là Bò Sữa.”
 
“Sau khi nhân vật chính xuyên đến đó, cô  phát hiện trong đám Chủng  một cá thể đặc biệt mang hình dáng của một  phụ nữ loài ,  những Chủng khác nâng niu, nhẹ nhàng đặt lên ngai vàng.”
 
“Bầu n.g.ự.c căng tròn của cô   xem là biểu tượng của trí tuệ, giọng  dịu dàng  ca tụng như tiếng nhạc trời.”
 
“Cô  chỉ cần   ngai, khẽ chạm ngón tay lên trán từng Chủng, là  thể ban cho chúng phước lành.”
 
“Thật kỳ lạ” - nhân vật chính - “Đây chẳng  chỉ là một  phụ nữ bình thường ?”
 
Vì , cô tiến  gần ngai vàng,  với Chủng :
 
“Cô  nên ở đây.”
 
Chủng nọ tỏ vẻ khó chịu,  cô chằm chằm, bởi nó phát hiện cô cũng  bộ n.g.ự.c giống , thế là hạ lệnh đuổi cô  khỏi cung điện.
 
 những Chủng khác  đưa cô đến một căn nhà bằng sắt, nơi   vô  Bò Sữa và cũng  vô  Chủng mang hình dạng phụ nữ loài .
 
Bạch Đường Đường nhíu mày,  nhịn  mà cắt ngang:
 
“Trời ơi…   cái gì thế ? Một câu chuyện cổ tích đen ? Cuối cùng chắc chắn là phụ nữ sẽ đoàn kết , đ.á.n.h bại đám Chủng đó, xây dựng một thế giới mới, đúng ?”
 
 khẽ lắc đầu, thản nhiên đáp:
 
“Ừm…  vẫn  nghĩ xong. Dù  thì,  lượng Chủng quá nhiều.”
 
Cô bé  , ánh mắt mong chờ, còn  chỉ mỉm :
 
“ chắc chắn… nó sẽ  một cái kết  .”
 
Năm thứ tư  khi  nghiệp, viện nghiên cứu của nam chính thứ bảy  thành công tách  từ cơ thể Đường Đường một loại tế bào hoạt tính  từng  ghi nhận.
 
Qua thí nghiệm chứng minh, loại tế bào   khả năng tăng tốc trao đổi chất và thúc đẩy quá trình hồi phục.
 
Chỉ tiếc rằng, một khi rời khỏi cơ thể cô, tế bào  sẽ nhanh chóng c.h.ế.t .
 
Bọn họ đang tìm cách duy trì sự sống của tế bào trong môi trường độc lập.
 
Đường Đường mang về cho  đoạn ghi hình hội thảo khoa học quốc tế, nơi con bé đại diện viện nghiên cứu phát biểu.
 
Trên màn hình, cô gái trẻ trong chiếc áo blouse trắng, giọng  trong trẻo, ánh mắt kiên định:
 
“Suốt hơn mười năm qua,  luôn  chính cơ thể  trói buộc. Mãi đến năm hai mươi sáu tuổi,  mới thật sự hiểu rõ bản  .”
 
“ ngoài  ,  thế giới  vẫn còn  nhiều phụ nữ thấy hổ thẹn khi  tìm hiểu chính cơ thể .”
 
“Viện nghiên cứu của chúng   mời  nhiều tình nguyện viên,   mọc hai cặp tuyến v.ú phụ,   tử cung sa  ngoài cơ thể,   kinh nguyệt kéo dài quanh năm  dứt nhưng  đây,  từng  ai quan tâm đến sự khác thường .”
 
“ hy vọng từ nay, sẽ  ngày càng nhiều  hiểu, chia sẻ và truyền bá tri thức về phụ nữ.”
 
“ hy vọng những cụ bà tóc bạc cũng  cách giữ gìn cơ thể  sạch sẽ và những bé gái buộc tóc hai bên cũng  lau đúng cách  khi  vệ sinh.”
 
“ hy vọng b.ăn.g v.ệ si.nh sẽ  đặt cạnh b.a.o c.a.o s.u ngay  quầy thu ngân, rằng các bé gái dậy thì sớm sẽ  còn  gù lưng che n.g.ự.c vì  hổ.”
 
“ hy vọng những tờ rơi quảng cáo m.a.n.g t.h.a.i hộ trong nhà vệ sinh sẽ biến mất.”
 
“ hy vọng bông hoa  khi nào nên nở, nên rực rỡ,  nên tàn và thậm chí, nó  nhất thiết  là hoa nó  thể là một cái cây, một cánh chim, một con hổ, một con .”
 
“ hy vọng mỗi một  phụ nữ, đều  thể trở thành một con  thực sự.”
 
Bạch Đường Đường tắt đoạn ghi hình,  mỉm  ôm lấy  một cái:
 
“Mẹ ơi, cái truyện  đây  kể…   nghĩ  kết cục ?”
 
 lau nước mắt, môi run run, chậm rãi :
 
“Nhân vật chính  dẫn đàn Bò Sữa và đám Chủng trốn khỏi căn phòng giam. Họ trèo qua tường, qua đá, qua vách núi,  hết dãy  đến dãy khác, cuối cùng tìm  nơi con  sinh sống.”
 
“Người phụ nữ  đầu  với họ: Tên của các ngươi là phụ nữ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h-van/chuong-10.html.]
“Họ ở  đó, lập nên nhà cửa, sống cuộc sống của riêng . Còn nhân vật chính… cô  chọn  trở .”
 
Bạch Đường Đường ngạc nhiên hỏi:
 
“Quay  để  gì?”
 
 đáp:
 
“Để cứu Chủng   ngai vàng. Khi cô trở , con Chủng    kéo xuống khỏi ngai. Những Chủng khác cầm d.a.o găm, gào lên…”
 
“Cắt tai của ngươi để ngươi  còn   dối trá.”
 
“Móc mắt của ngươi để ngươi chẳng thể  thấy sự thật.”
 
“Khâu miệng của ngươi để ngươi vĩnh viễn    lời nào.”
 
“Xiềng cổ ngươi , cho ngươi một đứa con, từ nay, ngươi sẽ là Bò Sữa mới của chúng !”
 
“Nhân vật chính cứu cô , mang về nơi những  phụ nữ đang sinh sống.
 
“Khi thấy nhiều phụ nữ như , cô Chủng   kinh hoàng  điên loạn.”
 
“Nhân vật chính  với cô : Đó mới là điều đúng đắn. Bầu n.g.ự.c của cô   biểu tượng của trí tuệ. Giọng  của cô cũng   tiếng hát của thiên thần. Cô chỉ là một  phụ nữ bình thường.’”
 
Đường Đường nước mắt rưng rưng:
 
“Chỉ cần trở thành một  phụ nữ bình thường… là đủ ?”
 
 mỉm , khẽ đáp:
 
“Tất nhiên .”
 
Không  từ lúc nào,  thể  dần trở nên trong suốt, như thể  ai đó dùng cục gôm xóa nhòe từng chút một.
 
Trang web … cuối cùng cũng  gỡ phong tỏa.
 
Và  đến lúc  rời  .
 
“Nhân vật chính   để cứu cô , chỉ vì  cô   thể trở thành một  phụ nữ bình thường.”
 
Bạch Đường Đường  khuôn mặt còn đẫm nước mắt, gắng gượng kéo môi nở nụ :
 
“Vẫn  thể đặc biệt thêm một chút mà, đúng  ? Ví dụ như… học vài kỹ năng gì đó, như tán thủ chẳng hạn.”
 
 bật , dịu dàng đáp:
 
“Ừ, ngoài tán thủ còn  quyền thái, võ đối kháng, tranh biện, và cả tư duy logic nữa… Càng học nhiều càng ,  thêm một chút, chẳng bao giờ là thiệt.”
 
Cô bé rốt cuộc  nhịn nổi nữa, òa lên , lao về phía :
 
“Mẹ ơi!”
 
  chụp   .
 
 cũng  kìm , nước mắt tuôn rơi:
 
“Gọi  suốt nửa đời  ,  mà giờ con  lớn thế , còn …  nhỏ hơn con hai tuổi mất thôi!”
 
Bạch Đường Đường chẳng buồn , giống hệt ngày bé mỗi khi  bạn trai  bắt nạt, miệng há to,    gào:
 
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
 
  con, khẽ  qua màn nước mắt.
 
…Thật là, vẫn thua con bé .
 
Lúc mới xuyên đến thế giới ,  đối với Bạch Đường Đường chẳng  bao nhiêu tình cảm, thậm chí còn tò mò nghĩ:
 
“Quả nhiên là nữ chính, nhỏ thế mà  đáng yêu như .”
 
Thế nhưng khi con bé    nhào  lòng  như viên nếp mềm, nức nở kể rằng  một  con trai hôn lên má ,   thấy trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.
 
Chính cơn giận dữ   nâng đỡ , khiến   thể với thứ bản năng gần như ngốc nghếch của một  , nuôi nấng Bạch Đường Đường suốt gần hai mươi năm.
 
Con bé … thật lâu    như thế nữa.
 
 khẽ , nhẹ giọng đáp  tiếng gọi của con bé:
 
“Ừm,  đây.”
 
HẾT