Chương 2:
 
 tức điên cả , theo nguyên tắc phụ  là  chịu trách nhiệm đầu tiên,  trực tiếp chất vấn bố của Giang Nghiêu:
 
“Ông còn cho rằng đầu óc thằng bé   vấn đề ?”
 
Ông    đầy ý tứ, nụ  thoáng lạ,  lẫn lộn:
 
“Theo  , cô cũng là  đơn ? Để  gặp  mà cô   ngại lợi dụng con gái... Cầm lấy túi  , trong đó  thứ cô .”
 
: ???
 
Mở túi , bên trong  mà là một bộ đồ ngủ ren mỏng.
 
Tức quá,  phang cái túi thẳng  đầu ông :
 
“Đem về cúng cho ba   xài !”
 
Người đàn ông ánh mắt sáng lên: 
 
“Tiếc là ba   vẫn còn sống,  cần cô hiếu kính  .”
 
Trời ơi!
 
 cạn lời đến mức    gì.
 
Thế giới  chẳng còn một  đàn ông nào bình thường ?!
 
Về nhà,  suy nghĩ đủ đường, trằn trọc suy tính và cuối cùng nảy  một kế. Trong đêm đó  cho Bạch Đường Đường  học lớp tán thủ.
 
Ngày đầu tiên con bé  học tán thủ, huấn luyện viên lo lắng :
 
“Đường Đường xinh thế , cho nó học múa  đ.á.n.h đàn    hơn ?”
 
Ngày thứ bảy học tán thủ, huấn luyện viên   mà   nước mắt:
 
“Đây là đứa trẻ vô duyên với tán thủ nhất  từng thấy! Lúc nào cũng ngã nhào, da thì non đến mức chạm   bầm. Hơn nữa   nó mềm nhũn,  nghi là nó cả đời chẳng bao giờ mọc  cơ bắp !”
 
Sau một tháng học tán thủ, ánh mắt huấn luyện viên sáng rực:
 
“Đây ! Hạt giống  đây ! Dù  tập nặng đến mấy thì hôm  vẫn hồi phục như  từng mệt mõi, độ dẻo dai và sức chịu đựng siêu mạnh đúng là thiên tài võ thuật trời sinh!”
 
Ngày Đường Đường trở  trường trùng với ngày hội phụ ,  đặc biệt đến xem.
 
Giang Nghiêu  thấy cô bé, như con ch.ó ngửi thấy mùi thịt mà lao tới:
 
“Đường Đường, tớ nhớ  quá,    ?”
 
Nó liền sáp ,  ôm lấy cô bé.
 
Bạch Đường Đường mặt mũi nhỏ nhắn nhăn :
 
“Giang Nghiêu, tớ ghét thế ! Tớ cảnh cáo , nếu  cứ chạm  tớ mà  xin phép, tớ sẽ đ.á.n.h !”
 
Lời trẻ con khiến nhiều phụ  xung quanh  vui vẻ:
 
“Cô bé cá tính ghê nhỉ.”
 
“Con trai nên bao dung một chút, nhường con bé .”
 
Giang Nghiêu cũng :
 
“Đường Đường,  là con gái, lực  nhỏ,  đ.á.n.h   tớ .”
 
“Vậy ?”
 
Sau khi  huấn luyện, Đường Đường chẳng còn dễ  lừa như  nữa.
 
Con bé mím môi, bất ngờ nắm lấy tay Giang Nghiêu đang đưa .
 
Một kéo, một cú xoay, Giang Nghiêu “ái da, ái da” mấy tiếng   quật ngửa một cú, tứ chi chổng vó lên trời.
 
Các phụ  khác đều sững sờ.
 
Giang Nghiêu từ  đất bò dậy, mặt đỏ bừng:
 
“Bạch Đường Đường,    thô bạo như thế! Cậu là con gái dữ dằn, tớ  thích  nữa!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h-van/chuong-2.html.]
Nói xong, nó còn  quên lớn tiếng tuyên bố  cả lớp:
 
“Bạch Đường Đường  đ.á.n.h ! Sau  chúng  đừng ai chơi với   nữa!”
 
Ba của Giang Nghiêu cũng lạnh mặt :
 
“Con gái con lứa mà hung dữ như , đúng là   dạy dỗ tử tế!”
 
Các phụ     một câu,   thêm một lời.
 
Đôi mắt vốn trong veo của Đường Đường dần u tối, đầu cúi thấp xuống,  ánh  phán xét từ  cao của đám  lớn ép đến mức cả  co .
 
“Con gái thì  ngoan ngoãn dịu dàng mới  chứ.”
 
“Đường Đường như ,   chẳng  con trai nào dám cưới .”
 
“Giang Nghiêu chỉ đùa thôi, con bé    chấp nhặt thật thế.”
 
 đang ẩn trong đám phụ , định bước  thì Bạch Đường Đường bất ngờ cất tiếng thật to:
 
“Mấy  đúng là thiên vị!”
 
Bước chân  khựng .
 
Một cô bé vốn mềm mại, ngoan ngoãn như cục bông trắng , giờ đây khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe như con bê con nổi giận, hung hăng trừng  đám phụ  .
 
“Mấy  đều là ba  của Giang Nghiêu ? Nếu  ,   bênh vực cho  ? Rõ ràng Giang Nghiêu cũng sai, tại  chỉ  con  đúng?”
 
Đám phụ  lúng túng, tránh ánh mắt của cô bé, chẳng ai trả lời, chỉ cúi đầu  khẽ:
 
“Con bé  mồm mép dữ ghê.”
 
Đường Đường càng tức:
 
“Tại   trả lời con,   con,   con ? Giang Nghiêu mắng con là con gái bạo lực,   ai mắng   ?”
 
Ba của Giang Nghiêu ngạo mạn :
 
“Con trai   sai chỗ nào? Bạch Đường Đường, con là con gái mà dám  tay đ.á.n.h con trai, chẳng  hung hăng ? Chỉ là Giang Nghiêu  phong độ đàn ông nên mới  chấp nhặt với con đấy. Con tưởng con đ.á.n.h   nó ?”
 
“Chú là ba của Giang Nghiêu, tất nhiên chú  bênh con trai  !”
 
Người đàn ông cau mày quát:
 
“Người lớn  chuyện, con nít mà cũng dám cãi ?”
 
Bạch Đường Đường chẳng hề sợ hãi, ngẩng đầu lên  thẳng ông .
 
Dù trong mắt  ngấn nước, nhưng cô bé vẫn  yên,  lùi dù chỉ một bước.
 
 mỉm  đầy tự hào, con gái mạnh mẽ đến thế,      thể để con một  chiến đấu  chứ.
 
 
 
“Từng   lớn mà  bắt nạt một đứa bé” -  lạnh mặt bước  khỏi đám đông,  thẳng  ba của Giang Nghiêu:
 
“Thật là  phong độ ghê đấy.”
 
Bạch Đường Đường lập tức nhào  lòng  như chim non sà  tổ, nước mắt rơi lã chã:
 
“Mẹ ơi!”
 
Ba của Giang Nghiêu  gượng, môi nhếch mà mắt  :
 
“Mẹ Đường Đường , cô đến đúng lúc lắm.  cũng  hỏi xem cô dạy con kiểu gì mà nó   tay đ.á.n.h  khác?”
 
“Con gái   cảnh cáo Giang Nghiêu ” -   tiếp:
 
“Đó   đ.á.n.h , mà là cảnh cáo. Giang Nghiêu   hiểu lời của con bé, thì con  chỉ  thể dùng cách  để nó nhớ lâu hơn thôi.”
 
Ông  tức giận:
 
“Giang Nghiêu chỉ đùa một chút thôi! Cô như  là  quá lên đấy!”
 
 bước thẳng lên, bóp một cái  m.ô.n.g ông :
 
“Nhỏ nhỏ cũng đáng yêu ghê ha~”
 
Ông : “???”