Chương 3:
 
Sắc mặt ông dần tái mét khi thấy  nở một nụ  mơ hồ.
 
 vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh:
 
“Chỉ là đùa thôi mà. Ba Giang Nghiêu là đàn ông, chắc  so đo với một  phụ nữ nhỏ bé như   nhỉ~. Sau  bày  bộ dàng  thế, trời ạ   bao giờ thấy ai kém phong độ đàn ông đến thế nha!”
 
Cô giáo vội vàng   hòa giải:
 
“Mẹ Đường Đường, ba của Giang Nghiêu chỉ là   năng thẳng thắn,   ý  .”
 
 lạnh giọng:
 
“ thấy là ruột chạy thẳng lên não thì ! Ngoài ăn với  linh tinh  thì chẳng   gì.”
 
 nắm tay Đường Đường:
 
“Cô Vương, chúng   chuyển trường.”
 
 cái cốt truyện c.h.ế.t tiệt    cho phép.
 
 tìm trưởng khối, tìm hiệu trưởng dù xin chuyển trường  đổi lớp đều thất bại.
 
Bất đắc dĩ, Đường Đường chỉ đành   lớp cũ.
 
Vừa bước , Giang Nghiêu  hô lên:
 
“Con nhỏ bạo lực đến ! Mọi  chạy mau!”
 
Rồi nó còn  bộ  tịch ôm đầu chạy quanh, khiến cả lớp loạn thành một bầy gà bay ch.ó sủa.
 
Cô giáo giận đến ném cả viên phấn xuống đất:
 
“Bạch Đường Đường, con còn  đó  gì, mau  lớp ! Đứng ngoài cửa mãi  định để cả lớp học ?”
 
Đường Đường ngẩn :
 
“Thưa cô,   con...”
 
 khẽ  với con:
 
“Rõ ràng   cố tình gây chuyện,  còn  tự  thanh minh?”
 
Rồi  nắm tay con  thẳng  chỗ , bình thản  cô giáo,  với vẻ như bất đắc dĩ:
 
“Xin  cô nhé,  cũng  ngờ tâm lý của Giang Nghiêu  yếu đến . Bị tỏ tình thất bại một cái mà  tổn thương sâu sắc như  , mong cô thông cảm.    dù là con trai, nhưng tâm hồn em  còn mỏng manh hơn cả con gái nữa.”
 
Sau đó   sang  Giang Nghiêu, giọng nghiêm mà thấm:
 
“Học sinh thì vẫn  lấy việc học  trọng. Giờ con đ.á.n.h   Đường Đường nhà cô, điểm  cũng kém hơn nó chẳng  để cả lớp  con  yếu  dốt ? Con  xem, đúng ? Cậu trai mong manh dễ vỡ .”
 
Giang Nghiêu như  sét đánh,  phịch xuống ghế,   nổi câu nào.
 
Nam chính  một, game over.
 
Đường Đường ngước  , ánh mắt tràn đầy sùng bái.
 
 chỉ  thở dài trong lòng.
 
Ngoài quyền thái, đối kháng và tán thủ,  lẽ nên đăng ký thêm cho con lớp hùng biện và logic học nữa.
 
Dưới sự lãnh đạo  minh thần võ của , Đường Đường thuận lợi  nghiệp tiểu học.
 
 điều chờ đón chúng   là một thử thách lớn hơn.
 
Khi Đường Đường bắt đầu dậy thì,   con bé dần toát  một mùi hương kỳ lạ.
 
Đó chính là thứ trong truyện gọi là mồi nhử nam chính, bất cứ  đàn ông nào ngửi thấy mùi đó, đều sẽ phát cuồng, bản năng trỗi dậy,  thể kiềm chế nổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h-van/chuong-3.html.]
 
Ngày hôm đó, Đường Đường hoảng loạn xin nghỉ sớm ở trường.
 
Khi  về đến nhà, phát hiện con đang  trong nhà tắm, lặng lẽ .
 
“Con cũng   Tề Hành tại   như …” nó nghẹn ngào:
 
“...  giờ   chẳng bao giờ để ý đến con.    ở cửa nhà vệ sinh,   đột nhiên nhào tới ôm con... Con chạy,    đuổi. Không chỉ  , mà càng ngày càng nhiều nam sinh bắt đầu đuổi theo con nữa...”
 
Đường Đường nức nở:
 
“Mẹ ơi, con sợ lắm. Họ  là vì  con quá thơm, thơm đến mức khiến họ mất hết lý trí. Thầy giáo cũng mắng con,  con  vệ sinh mà  cầm b.ăn.g v.ệ si.nh công khai trong tay, như thế chẳng  là  cho  nam sinh  con đến kỳ ? Thầy còn mắng con là    hổ...”
 
Tề Hành là nam chính thứ hai, kiểu học bá cao lãnh, bề ngoài lạnh lùng, trong lòng  cuồng nhiệt.
 
Cậu   ước mơ  nhà nghiên cứu khoa học,  khám phá giới hạn con , bí ẩn vũ trụ.
 
Vì lý tưởng đó…   ngày ngày nghiên cứu chuyên sâu với nữ chính.
 
     thế nào với con, vì PO văn vốn chẳng  logic.
 
Nữ chính chỉ là một tập hợp của  loại sức hấp dẫn kích dục, còn nam chính thì chấp nhận cám dỗ, độc giả thì quan sát cám dỗ.
 
Từ đầu đến cuối,   ,  soi,  tiêu thụ chỉ  mỗi cô  mà thôi.
 
Những năm nuôi lớn Bạch Đường Đường,  càng lúc càng thấy  chuyện thật khó hiểu.
 
“Tại  con  cảm thấy đây là chuyện đáng  hổ?” –  hỏi ngược .
 
“Nếu đàn ông  thương và chảy máu, họ  thấy  hổ khi cầm băng gạc  mặt  khác ?”
 
Đường Đường lí nhí đáp:
 
“Đó là hai chuyện khác  mà . Ai cũng  thể  thương, nhưng chỉ  phụ nữ mới… chảy m.á.u ở chỗ đó thôi.”
 
“Vậy ? Thế thì điều khiến    hổ   là máu, mà là chỗ chảy máu, đúng ?”
 
Con bé do dự gật đầu.
 
“Thế thì giấy vệ sinh và b.ăn.g v.ệ si.nh khác gì  ?” –  bình thản :
 
“Đều là đồ dùng cho nhu cầu sinh lý thôi mà. Chẳng lẽ con trai  vệ sinh   dùng giấy ?”
 
Đường Đường ngơ ngác:
 
“...Hả?”
 
Con bé vốn thông minh như thế, nhưng cứ dính đến chuyện khác giới là đầu óc  chậm hẳn .
 
 chợt nhớ  thời  học cấp hai.
 
Khi đó chẳng ai dạy, nhưng chúng   tự nhiên   giấu b.ăn.g v.ệ si.nh trong tay áo, len lén mang  ngoài như đang  chuyện .
 
Giờ thể d.ụ.c  xin nghỉ thì cũng   bóng gió: “Em… tới tháng .”
 
Tựa như b.ăn.g v.ệ si.nh bỗng biến thành cái tên cấm kỵ, 
 
Làm gì cũng    xung quanh ,  che giấu,  để  đám con trai phát hiện.
 
Mà bọn con trai thì  học cách lấy điều đó  vũ khí.
 
Chỉ cần cãi , ném  một câu:
 
“Gắt thế , là tới tháng ?”
 
Là con gái lập tức cứng họng,  cúi đầu im bặt.
 
Cho đến tận bây giờ, b.ăn.g v.ệ si.nh vẫn là thứ  giấu ,  nhét trong những chiếc túi nilon đen,  ai  phép  thẳng tên nó .
 
 dù chỉ là ở trong PO văn,  vẫn mong ít nhất Bạch Đường Đường sẽ   chuyện   tổn thương.