Chương 6:
 
“Mỗi khi con mặc đồ  ôm một chút, ánh mắt họ  cứ  chằm chằm xuống . Rõ ràng con chẳng hề lộ liễu gì, nhưng vẫn  cảm giác như   xuyên thấu, như đang  soi .”
 
Giọng con dần trở nên run rẩy, nhưng vẫn đầy phẫn uất:
 
“Con ghét cái cách họ nắm tay con  giả vờ hỏi tại  tập lâu như  mà   cơ bắp! Con ghét việc họ hỏi con  thích uống sữa  ăn đu đủ !”
“Con ghét khi họ giả bộ quan tâm, hỏi con mang đai nịt n.g.ự.c  khó chịu !”
 
“Tất cả những câu hỏi đó đều là cách họ cố tình tỏ  ngu ngốc để hưởng thụ sự bối rối của con!”
 
Rồi con hít sâu, như sắp  điều gì quan trọng:
 
“ mà…”
 
…
 
 lớn lên như thế     của con.
 
Phẫu thuật sẽ  tổn thương cơ thể  nhiều.
 
Con  thể dùng  lầm của họ để trừng phạt chính  .
 
… nhưng tại  chỉ vì họ   , họ thích điều gì, thì chúng    che giấu,  từ bỏ những gì  ? Đó chẳng  cũng là một kiểu đầu hàng khác ?
 
Cổ họng  nghẹn  như  nhét đầy bông, rõ ràng trong đầu   bao lý do, nhưng  chẳng thể thốt  lời nào.
 
Đường Đường mới mười lăm tuổi chỉ là một cô bé thôi.
 
Thế nhưng, trong lòng  vẫn thấp thoáng một ý nghĩ đen tối mà   dám  thẳng:
 
Nếu con bé phẫu thuật thật, liệu mấy nam chính   còn  thu hút bởi nó nữa ?
 
Ý nghĩ  thật bệnh hoạn.
 
 cuối cùng,  vẫn gật đầu.
 
“Mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”
 
Bệnh viện từ chối yêu cầu phẫu thuật.
 
Cơ thể của Đường Đường quá nhạy cảm, hệ thần kinh phân bố dày đặc hơn  bình thường gấp nhiều , đặc biệt là ở những vùng mẫn cảm.
 
Ca phẫu thuật  độ rủi ro cực cao, chỉ cần sai sót một chút thôi cũng  thể gây tổn thương vĩnh viễn.
 
Cùng lúc đó, Đường Đường lên cấp ba, áp lực học tập tăng vọt khiến con buộc  chấp nhận sự thật rằng ca mổ   thể thực hiện.
 
Con bé buồn bã, thất vọng, còn  thì cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
 
Trang web  vẫn   mở , mà chỉ cần nó  mở,  vẫn  thể rời khỏi thế giới .
 
    tận mắt  thấy Đường Đường từng bước trượt xuống vực sâu định mệnh mà văn bản  sắp sẵn cho nó.
 
Lên lớp 11, hai nhân vật nam thứ ba và thứ tư xuất hiện.
 
Là cặp  em song sinh chuyển trường  là Nam Gia Kỳ, em là Nam Gia Ân.
 
Anh trở thành bạn cùng bàn của Đường Đường, còn em  học  một lớp.
 
Trong nguyên tác, Nam Gia Kỳ chính là mối tình đầu của Đường Đường.
 
 bắt đầu do dự,    nên phá vỡ mối duyên   .
 
Thứ nhất, hồi  truyện  từng ship cặp , vì Nam Gia Kỳ là chiến thần tình yêu thuần khiết,  duy nhất trong bảy nam chính  vẻ bình thường và trong sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h-van/chuong-6.html.]
 
Thứ hai, Đường Đường  thể sống cả đời mà chẳng từng yêu ai. Con bé khát khao một mối tình , và   thể tước  quyền  yêu của con.
 
Thứ ba, sớm muộn gì  cũng sẽ rời khỏi nơi  so với việc sợ con  những tên nam chính khác lừa dối, chi bằng giao con cho một  đàn ông tử tế…
 
…Giao phó?
 
 khựng .
 
Ngay  đó, cảm giác  hổ dâng tràn  .
 
…  cũng đang coi Đường Đường như một vật sở hữu của chính , coi bến đỗ an  nhất của con bé chính là để một  đàn ông khác ư?!!
 
  tin bản  ,  tin Đường Đường   tin một kẻ chỉ tồn tại qua từng lời kể ư!
 
Thật nực  mà,  tự cho là  tỉnh táo,  mà  vô tình rơi  cái bẫy tư duy của thế giới .
 
…Có lẽ  ,  thực sự nên buông tay Đường Đường, để con tự  trải nghiệm  thứ,  tự  dậy bằng chính năng lực của .
 
Lên lớp 12, Đường Đường bắt đầu yêu Nam Gia Kỳ.
 
Con bé từng run run mở lòng kể cho   về mối tình , hứa hẹn rằng sẽ  để việc yêu đương ảnh hưởng tới việc học.
 
Hai  còn hẹn sẽ cùng đỗ  một trường đại học.
 
  gặp gỡ phụ  nhà Nam Gia Kỳ, họ là những  hiếm hoi  đầu óc tỉnh táo, lời ăn tiếng  chẳng chỗ nào chê.
 
Có lẽ   nghĩ quá nhiều, nhưng kì thi đại học quan trọng như thế, nếu Nam Gia Kỳ thực sự yêu con bé, tại   cứ  chọn thời điểm  để yêu?
 
…Còn Nam Gia Ân, trong nguyên tác là một kẻ nhỏ biến thái, thường giả   để hẹn hò với Đường Đường.
 
 thấy khá mâu thuẫn giữa việc can thiệp từ  để bảo vệ con  là để con chịu chút tổn thương sớm  là bài học quý: vì nếu Đường Đường   trải nghiệm , con bé sẽ chẳng bao giờ học  cách cảnh giác với đàn ông.
 
Đường Đường là con gái , nhưng   còn dám coi  đúng là  của con nữa.
 
Trong lòng , con bé  là bạn,  là em gái.
 
  thể nhắc nhở, dẫn dắt, dạy dỗ, nhưng   thiếu  can đảm để xé toang bộ mặt giả tạo của  khác, chấp nhận  xem là kẻ  chỉ vì  bảo vệ con.
 
Ngày thi đại học kết thúc, Đường Đường lưỡng lự hỏi :
 
“Tối nay  cho con ở  chỗ Nam Gia Kỳ  ?”
 
Bạch Đường Đường mười tám tuổi xinh  đến mức như thể bước  từ một trang truyện tranh.
 
Mỗi tấc da thịt đều mang theo dấu ấn ưu ái của tạo hóa…
 
Mái tóc đen dài, dày và mượt như thác chảy.
 
Làn da trắng hồng, căng bóng, sáng như ngọc.
 
Đôi mắt trong veo pha chút mê hoặc, môi mềm đỏ mọng, đường cong căng tròn, trơn mịn như bình ngọc thêm một phần sẽ thô, bớt một phần  trở nên gầy guộc.
 
  con  lâu, đến khi Đường Đường bắt đầu bối rối, khẽ chỉnh  gấu váy, nhỏ giọng gọi:
 
“Mẹ...”
 
 chợt cảm thấy  giống hệt kiểu bà  cổ hủ đáng ghét nhất trần đời:
 
“Đường Đường, con còn nhỏ,  thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của . Đợi đến khi con  đại học  hẵng…”
 
 câu   nghẹn  giữa chừng.
 
Vào đại học thì ?