Chương 8:
 
Thân thể nhạy cảm của Bạch Đường Đường,  lẽ thực sự là thứ thiên phú mà tác giả  ban tặng.
 
“Thứ hai” —  nghiến răng, chọc mạnh  trán con:
 
“Không thoải mái là của cả hai  ,  chỉ  con  cảm thấy  ? Người thật sự tệ hại, cần học  chính là  !”
 
Trong kỳ nghỉ hè, Đường Đường vẫn hẹn hò với Nam Gia Kỳ, chỉ là  còn qua đêm bên ngoài nữa.
 
Buổi tối, con thường  phòng , kể  tỉ mỉ từng chi tiết của buổi hẹn trong ngày:
 
“Ở nhà hàng,   cứ đòi giành trả tiền, nhưng về  bắt con chia đôi. Con thấy…  khó chịu.”
 
“Anh  luôn thích góp ý về cách con ăn mặc, còn  là vì  con  hơn.”
 
“Bạn của   cãi  với bạn gái, rõ ràng  là ở bạn nam,  mà     tại con gái   giữ thể diện cho  .”
 
…
 
Dần dần, Đường Đường  về Nam Gia Kỳ ít hơn,    ngoài cũng giảm hẳn.
 
Rồi một ngày, con bé thản nhiên  rằng hai   chia tay.
 
 lập tức mua mười chùm pháo về đốt ăn mừng.
 
Từ đó, Bạch Đường Đường như phượng hoàng lột xác, bừng cháy  tái sinh.
 
Con  đổi đến mức khiến   dám tin  mắt .
 
Nỗi lo của  hóa  là thừa con bé  hề  tổn thương vì mối tình thất bại .
 
Ngược , nó như    giải thoát, sống nhẹ nhõm và tự tin hơn bao giờ hết.
 
Dù ,  vẫn lo, vẫn lén quan sát con vài , sợ rằng chỉ là giả vờ mạnh mẽ.
 
Cho đến một hôm,  vô tình  thấy cuộc  chuyện giữa Nam Gia Ân và con bé.
 
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn, khuôn mặt trong sáng, tay cầm một tấm ảnh, chặn con bé ở góc tường, giọng  khẽ mà độc:
 
“Chị gái… chị cũng   mấy tấm hình  rơi  tay   , đúng ?”
 
Bạch Đường Đường giơ chân đá thẳng    , khiến Nam Gia Ân ngã nhào xuống đất.
 
Con bé đạp lên bụng  , cúi  giật lấy tấm ảnh, ngắm nghía một lát.
 
Dưới ánh đèn lờ mờ, Nam Gia Ân vẫn  xảo trá, khuôn mặt toát lên vẻ ngạo mạn và trơ tráo.
 
Còn Đường Đường thì nét mặt lạnh tanh như đang  một con kiến bò  đất.
 
Con bé khinh bỉ quăng tấm ảnh lên mặt  :
 
“Chỉ   thôi ?”
 
Nam Gia Ân c.h.ế.t lặng, tứ chi quờ quạng  sàn, hét lên:
 
“Có  chị đang m.a.n.g t.h.a.i con   ?! Không thì    sữa?! Chị  cưới mà   bầu, còn mặt mũi nào chất vấn ?!”
 
Đường Đường lạnh lùng đáp:
 
“Cậu chứng minh   trong ảnh là  ?”
 
Giọng cô như băng:
 
“Cậu vu khống, chuẩn   đồn .”
 
Nam Gia Ân đỏ bừng mặt, giãy giụa, gào lên:
 
“Là thật mà! Chính   chụp trộm…”
 
Đường Đường liền bấm điện thoại, giọng dịu dàng mà vững vàng:
 
“Alo, 110   ạ? Có  chụp lén ảnh của   dùng để uy hiếp, còn định tung lên mạng. Vâng,  đó là Nam Gia Ân, chính miệng    thừa nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-me-nu-chinh-trong-truyen-h-van/chuong-8.html.]
 
Lần , Nam Gia Ân  còng tay đưa .
 
Nam chính thứ tư  tạm giam.
 
Và đó,  lẽ là tín hiệu  đầu tiên: Bạch Đường Đường  bắt đầu phá vỡ xiềng xích của thế giới .
 
Tại đồn cảnh sát, Nam Gia Kỳ khúm núm cầu xin con bé tha thứ.
 
Sau nhiều   từ chối,   mất kiên nhẫn, đổi sắc mặt, lớn tiếng  mặt  :
 
“Bạch Đường Đường, cô  gì mà  cao thế?! Cô    ngủ , chẳng  là…”
 
Rồi    đổi giọng, vội vàng mềm mỏng, giả vờ đáng thương:
 
“Đường Đường,   cố ý… Anh    loại  như thế, em tin  … em hôn  một cái,  khi   bình thường với em …”
 
Bạch Đường Đường giơ điện thoại lên, bật đoạn ghi âm giọng Nam Gia Kỳ vang rõ ràng từng chữ, từng  thở.
 
Sắc mặt   từ xanh chuyển trắng, cuối cùng đỏ bừng lên như máu.
 
“Cô!”
 
 vội lấy tay che miệng, cố  bật  thành tiếng.
 
Bạch Đường Đường thản nhiên liếc  , buông một câu như c.h.é.m thẳng  lòng tự tôn của :
 
“Anh thật đáng thương.”
 
Nam chính  ba,  bốn loại!
 
Bạch Đường Đường kể cho   về những  đổi kỳ lạ trong cơ thể .
 
“Từ   đó, cơ thể con bắt đầu như .”
 
Cô bé cởi áo , bình thản :
 
“Ngoài việc sữa rỉ   bẩn áo thì cũng   gì bất tiện lắm.”
 
Nhìn con bé thản nhiên như thế, tim  bỗng nhói lên.
 
Ngày , Đường Đường còn từng sợ hãi vì mùi hương tỏa  khi đến kỳ đầu tiên;  mà giờ, con   thể bình tĩnh và khách quan tiếp nhận cơ thể của chính .
 
“ chuyện   thể khiến  khác    ,”  cất lời:
 
“Vì chỉ  phụ nữ  sinh mới như . Nếu  phát hiện, danh tiếng của con sẽ  ảnh hưởng.”
 
Đường Đường  nhoẻn miệng , ánh mắt hóm hỉnh:
 
“Có   ạ? Dù  đàn ông cũng chỉ là mấy tên chẳng hiểu nổi kinh nguyệt là gì!”
 
Khi kết quả thi đại học công bố, con bé chọn học y khoa một hướng    khác với cốt truyện gốc.
 
“Mẹ phát hiện cơ thể con lạ lắm từ sớm ,  ? Con nghĩ… nếu các bệnh viện đều  hiểu nổi, thì để con tự nghiên cứu!”
 
“Hơn nữa, hệ thần kinh của con phân bố nhiều hơn  khác,     ích cho ngành y học lâm sàng. Cũng coi như góp phần cho khoa học, đúng  ?”
 
Trước ngày lên đường, Đường Đường ôm lấy eo , giọng nhí nhảnh và đầy sức sống.
 
Trong vali của con, ngoài những chiếc váy xinh xắn, còn  một đôi găng tay đ.ấ.m bốc.
 
Mắt  cay xè, nước mắt rơi như mưa:
 
“Thật sự  cần   cùng ?”
 
“Thật sự  cần ! Mẹ ,   chỉ là ,  còn  là chính  nữa mà!”
 
Bạch Đường Đường hôn chụt lên má  một cái,   rạng rỡ, kéo vali :
 
“Hãy sống thật vui nhé, bà Bạch! ”
 
Giữa dòng  đông đúc, chỉ  con mặc chiếc váy dài đỏ rực như quả lựu chín.
 
Tà váy khẽ tung lên theo mỗi bước chân, như cánh buồm no gió đưa con hướng về ánh sáng, tiến  khơi xa.