Kiều Lạc Y vốn  một sức khỏe khá , nhưng chẳng hiểu  hôm nay  thấy  uể oải, đầu óc nặng trịch.
Lúc đầu cô chỉ nghĩ   mệt, ai ngờ về đến chỗ ở  thì sốt đến mức mặt đỏ bừng, cả  nóng hầm hập.
Cô định gắng gượng một chút, nhưng cuối cùng vẫn chẳng chịu nổi, đành nhắn tin  nhóm chat: [Kiều Lạc Y]: Chắc em  cảm ,  mệt, chắc ngủ một giấc là khỏi thôi, huhu,  xui quá .
Cô  bấm gửi thì  đầy ba phút , cửa phòng   đẩy  mạnh mẽ.
“Lạc Lạc! Em  ?”
Trình Xảo Xảo chạy  ,  tay còn xách theo túi thuốc và cháo nóng. Ngay  đó, một bóng  cao lớn khác cũng xuất hiện.
Thẩm Dư   cửa, ánh mắt trầm xuống khi  thấy dáng vẻ yếu ớt của cô.
“Em sốt cao như  mà còn bảo ‘ mệt’?” Giọng  trầm khàn, rõ ràng là  vui.
Kiều Lạc Y mở to mắt  hai , ngạc nhiên hỏi: “Sao hai  đến nhanh ?”
Trình Xảo Xảo đặt túi đồ xuống bàn, kéo ghế  cạnh giường cô: “Còn   do tên  ? Cậu    tin nhắn của em thì  lao  khỏi giảng đường như tên lửa, hại chị cũng  bỏ luôn tiết học chạy theo, hừ, càng nghĩ càng thấy  tên  khó ưa dữ  .”
Kiều Lạc Y mím môi, ngẩng đầu  Thẩm Dư. Anh  phủ nhận, chỉ đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, chân mày nhíu chặt .
“Nóng quá.” Anh  dậy, rót một cốc nước ấm đưa đến  mặt cô.
Lúc , lòng  thầm nghĩ, nếu như, nếu như  là bạn trai cô,  yêu cô thì  ,  sẽ quan tâm săn sóc cô danh chính ngôn thuận hơn, chứ    danh nghĩa “ trai từ bé” .
“Uống nước  , lát nữa ăn cháo  uống thuốc.” Kiều Lạc Y ngoan ngoãn nhận lấy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
Cả buổi tối hôm đó, Trình Xảo Xảo và Thẩm Dư  phiên  chăm sóc cô. Trình Xảo Xảo  bên giường,  đắp khăn lạnh cho cô  càu nhàu: “Bình thường hoạt bát như con sóc mà hôm nay  thành mèo ốm thế .”
Kiều Lạc Y lười biếng mở mắt  cô nàng, mỉm  yếu ớt: “Em    mà, chẳng mấy chốc em khỏe ,  con mèo cho chị coi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-nu-phu-bi-nam-chinh-theo-duoi/chuong-8-kieu-lac-y-bi-benh.html.]
Trình Xảo Xảo lườm cô: “Chị  bảo bao nhiêu  ? Khi nào  khỏe thì  báo ngay, đừng  tự chịu đựng một  như , em  học  ở nhà, chị  nhận trách nhiệm chăm sóc em, em   chị  vui !”
Cô nàng vẫn luôn là  thể hiện tình cảm theo cách  miệng thì mắng nhưng tay vẫn nhẹ nhàng đắp chăn, chỉnh  khăn lạnh  trán cô.
Thẩm Dư   gì, chỉ  bên cạnh  hai . Một lát ,    bếp hâm nóng cháo  bưng : “Ăn một chút .”
Kiều Lạc Y thật sự   ăn, nhưng  ánh mắt nghiêm nghị của , cô  dám từ chối.
Cô  cầm thìa lên thì Trình Xảo Xảo  giật lấy, múc một muỗng cháo, thổi nhẹ  đưa đến  miệng cô.
“Há miệng.” Kiều Lạc Y phì , ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng cháo do Trình Xảo Xảo đút. Cô cảm thấy  như một đứa trẻ  hai   phiên chăm sóc. Cảnh tượng  đáng lẽ   buồn , nhưng cô  cảm thấy vô cùng ấm áp.
…
Đêm xuống.
Trình Xảo Xảo thấy Kiều Lạc Y  đỡ hơn, nên dựa  ghế ngủ  .
Chỉ còn  Thẩm Dư, vẫn kiên nhẫn  bên giường cô.
Kiều Lạc Y mơ màng mở mắt,  thấy  vẫn còn thức, bèn khẽ : “Anh Dư,  cũng  ngủ .”
Thẩm Dư  cô, giọng trầm thấp: “Ngủ ,  ở đây với em.”
Cô im lặng  , lòng chợt thấy  gì đó  rõ ràng.
Anh Dư vẫn luôn chăm sóc cô như thế, nhưng  một điều gì đó trong ánh mắt  khiến cô cảm thấy… khác lạ.
Cô  hiểu, cũng   nghĩ nhiều. Chỉ  rằng,  khoảnh khắc đó, cô vô cùng trân trọng tình cảm . Và  lẽ, cô  quá quen thuộc với sự hiện diện của họ bên cạnh .
Dưới sự chăm sóc chu đáo của hai , hôm  cô cũng  gần khoẻ hẳn, nhưng hai  họ cứ khăng khăng bắt cô  tịnh dưỡng thêm một buổi.  Ở nhà    ngoài. Làm cô chán   nên lời.