Sinh nhật năm 19 tuổi của Kiều Lạc Y đến  một ngày nắng .
Từ sáng sớm, Trình Xảo Xảo  kéo cô  ngoài ăn sáng,    tỉ mỉ kiểm tra danh sách khách mời, chắc chắn rằng bữa tiệc buổi tối sẽ  hảo.
“Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ nha!” Trình Xảo Xảo hớn hở đưa  một hộp quà  gói tỉ mỉ: “Chị  đặt mua con búp bê  tận ba tháng  đấy!”
Kiều Lạc Y mở hộp quà, bên trong là một con búp bê nhỏ  mái tóc xoăn bồng bềnh và đôi mắt to tròn, trông giống hệt cô.
Cô bật , ôm chầm lấy Trình Xảo Xảo: “Cảm ơn chị Xảo Xảo, em thích lắm!”
Trình Xảo Xảo  đắc ý: “Đương nhiên , chị hiểu em nhất mà!”
Thẩm Dư  bên cạnh, lặng lẽ  hai ,  từ trong túi áo lấy  một chiếc hộp nhỏ.
“Lạc Y.” Anh gọi tên cô, giọng trầm : “Quà của .”
Kiều Lạc Y tò mò mở hộp,  thấy một sợi dây chuyền tinh xảo.
Mặt dây là một mảnh bạc nhỏ,  đó khắc hai chữ: Lạc Y.
Cô chớp mắt, ngẩng đầu  : “Anh tự thiết kế ?”
“Ừ.” Thẩm Dư  cô, đôi mắt sâu thẳm: “Trên đời  chỉ  một cái duy nhất thôi.”
Không hiểu  tim cô đập nhanh hơn một chút.
Cô vốn quen với sự quan tâm của , nhưng ánh mắt  hôm nay dường như mang theo một điều gì đó sâu sắc hơn.
---
Sau buổi tiệc sinh nhật
Mọi   lượt  về, chỉ còn  Thẩm Dư và Kiều Lạc Y  dạo  con đường nhỏ trong khu vườn.
Gió đêm mát mẻ, ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu lên bóng hai .
Thẩm Dư đột nhiên lên tiếng, giọng  bình tĩnh nhưng mang theo sự kiên định khó tả: “Lạc Y,  thích em,   kiểu thích của  trai với em gái,  thích em,    yêu em.”
Bước chân Kiều Lạc Y khựng . Cô ngẩng đầu  , trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Anh tiếp tục, lặp  một  nữa: “Không  kiểu tình cảm  trai  bạn bè. Là thích một cách nghiêm túc, là  ở bên em cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-nu-phu-bi-nam-chinh-theo-duoi/chuong-9-mon-qua-dac-biet.html.]
Cô mở to mắt, nhất thời    gì.
Anh  khẽ,  sâu  mắt cô: “Anh  em  nhận , nhưng từ nhỏ đến lớn,   để ý nhất luôn là em. Anh ghen với bất cứ ai  thiết với em, dù là Trình Xảo Xảo  bất cứ  bạn nào khác.”
Giọng  thấp xuống, mang theo chút đau khổ: “Anh sợ em sẽ rời xa , nhưng càng sợ hơn nếu em   tình cảm của .”
Kiều Lạc Y ngây ngẩn  . Trong đầu cô hiện lên những tình tiết trong nguyên tác.
Anh vốn dĩ là nam chính. Anh vốn dĩ  yêu Trình Xảo Xảo. Không  ? Còn cô, cô chỉ là một nữ phụ thôi, sống  đến bây giờ  là phúc đức lắm , nào… nào  mơ đến chuyện … Liệu,   xứng đáng để    yêu thương .
Cô rối loạn, lùi  một bước, vội vàng : “Em... em cần suy nghĩ.”
Thẩm Dư  cô một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Được,  đợi em.”
---
Hai ngày , Kiều Lạc Y tránh mặt . Cô   đối diện với  thế nào.
Cô sợ rằng nếu cô chấp nhận, cốt truyện sẽ  đổi  .  nếu  chấp nhận… thì tim cô  cảm thấy  khó chịu.
Ngày thứ ba, Thẩm Dư xuất hiện  mặt cô, đôi mắt  sâu lắng nhưng mang theo sự bất an hiếm thấy.
“Lạc Y, đừng trốn  nữa.” Anh  cô, giọng  nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Em  thể suy nghĩ bao lâu cũng , nhưng đừng tránh mặt .”
Cô  , trong lòng bỗng  một cảm giác  thể chối bỏ. Cô vốn dĩ  quen   bên cạnh. Cô vốn dĩ  quá dựa dẫm  .
Vậy tại  cô  do dự? Cô hít sâu một ,  khẽ gật đầu.
“Được, em  tránh  nữa.”
“Vậy… câu trả lời của em là gì?”
“Em… em suy nghĩ  giờ em luôn coi  là  trai, tình cảm từ nhỏ đến lớn, nhất thời, em  chút     . Anh   như thế  em khó xử, nhưng, em cũng nhận ,  thể…  thể em cũng  tình cảm khác với , chỉ là em  nhận …”
Cô  , trái tim đập loạn nhịp.
Cuối cùng, cô khẽ : “Chúng …  thể thử xem .”
Thẩm Dư ngẩn  trong chốc lát,  đó nở một nụ  nhẹ. Anh bước tới, dịu dàng ôm cô  lòng.
“Được,  sẽ chăm sóc em thật , để em  cần  suy nghĩ gì nữa cả, Lạc Y,  yêu em,   yêu em, yêu em hơn cả sinh mạng của .”