Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:11:58
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Vương Tiểu Thanh có mong muốn mạnh mẽ muốn nói cho Trương Vũ biết chuyện cô có không gian.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Tiểu Thanh cũng đã tắm rồi, nhưng Trương Vũ thì vẫn chưa tắm, nên không thể càn quấy Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh đắc ý nháy mắt mấy cái.

“Ngày mai anh sẽ xử lý em, sáng mại anh đến đón em, hai chúng ta đi chợ.” Trương Vũ rửa xong bát đũa rồi mới đi về, trước khi đi còn dặn sáng mai bọn họ đi lên thị trấn.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh thức dậy, ăn mặc chỉnh tề, mặc áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Trông như học sinh cấp ba.

“Tiểu Thanh, xong chưa?” Trương Vũ đã đi tới cửa phòng, thấy Vương Tiểu Thanh buộc tóc xong, mới bước vào.

Một tay ôm eo Vương Tiểu Thanh, một tay khác đỡ lấy đầu của cô, đưa cô tựa vào tường, hôn lên môi.

Hôn càng lúc càng sâu, tay Trương Vũ luồn vào áo sơ mi trắng, một đường chậm rãi vuốt ve, chậm rãi đi lên, thẳng đến khi chạm vào nội y, tay Trương Vũ nhẹ nhàng xoa trên nội y.

Vương Tiểu Thanh trực tiếp đưa tay mình giữ lấy tay Trương Vũ, đặt lên vị trí nội y.

Chạm vào nơi mềm mại kia, tay Trương Vũ nhẹ nhàng xoa nắn, phản ứng của Vương Tiểu Thanh quá lớn, khiến cho Trương Vũ suýt chút nữa đã không kiềm chế được.

Trương Vũ vội vàng buông Vương Tiểu Thanh ra, cả hai quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ bừng, trên mặt Trương Vũ viết rõ vẫn chưa hài lòng, còn chưa thỏa mãn.

Trong lòng Vương Tiểu Thanh vẫn có chút do dự, rối rắm, bản thân cô cho dù là người hiện đại, nhưng chính cô cũng không chắc chắn liệu cô và Trương Vũ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng được hay không, không biết liệu sau này giữa hai người có biến cố gì không.

“Chúng ta nhanh lên đi, không còn sớm nữa đâu.” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ đi ra ngoài.

Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh, không muốn buông ra, thật muốn nhanh chóng cưới cô về nhà.

Đến thị trấn, Trương Vũ đưa Vương Tiểu Thanh đến chợ đen. Trương Vũ muốn mua thức ăn cho hôm nay, còn Vương Tiểu Thanh thì muốn mua quà. Trước đây, hai người chỉ là bạn bè, nên không cần cầu kỳ. Nhưng bây giờ bọn họ đã yêu nhau được một thời gian, lần đầu tiên với tư cách là người yên đến nhà chơi, Vương Tiểu Thanh nên mang theo quà.

Hai người chia ra làm việc, Trương Vũ đi mua thịt, còn Vương Tiểu Thanh đi mua quà. Cô mua cho bà Vương một chiếc áo dài tay, bà Vương dáng người cao nhưng rất gầy, mặc cỡ trung bình là vừa, màu xanh lam với họa tiết chìm.

Cô cũng mua cho chị dâu Tào Triệu Đệ một chiếc khăn lụa với hoa văn thời thượng. Còn Trương Dũng thì Vương Tiểu Thanh đúng là không biết nên mua cái gì cho phải.

Ở chợ đen nhìn đi nhìn lại, phát hiện có người bán kính râm, cô quyết định mua một chiếc kính râm, rất phù hợp vì Trương Dũng lái máy kéo, thường xuyên gặp nắng, đeo kính râm sẽ mkhông bị chói mắt, lại còn rất thời trang.

Sau khi mua quà xong. Vương Tiểu Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô chạy đi xem Trương Vũ mua gì, anh mua mấy chiếc chân giò và hai cân rưỡi thịt ba chỉ, dự định để một cân rưỡi ở nhà, còn một cân để ở nhà Vương Tiểu Thanh, cho Vương Tiểu Thanh ăn.

“Còn muốn ăn gì nữa không?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh bên cạnh.

“Em muốn ăn tai heo.” Vương Tiểu Thanh thật thà nói, cô thích ăn tai heo, nhưng mua về lại không biết làm, Trương Vũ hoặc bà Vương chắc chắn biết cách làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-132.html.]

“Được, mua thêm cân rưỡi tai heo.” Trương Vũ hào phóng.

“Mua nhiều thế?” Vương Tiểu Thanh cảm thấy hơi nhiều.

“Không nhiều lắm đâu, một tuần chỉ mua đồ ăn một lần, mua nhiều một chút.” Trương Vũ lo Vương Tiểu Thanh ăn không đủ, muốn đem toàn bộ đồ ăn cô thích ăn chuyển về.

“Được, nghe anh.”

Hai người mua thức ăn xong, liền đi đến quán bún yêu thích của Trương Vũ ăn.

Vương Tiểu Thanh ăn bún nước, Trương Vũ ăn bún thập cẩm, Vương Tiểu Thanh nếm thử một miếng.

“Ừm, ngon thật.” Vượng Tiểu Thanh thấy hương vị bún nước ở đây rất giống bún nước ở thời hiện đại.

“Nếm thử bún thập cẩm của anh.” Vương Tiểu Thanh gặp một đũa bún của Trương Vũ.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy hương vị bình thường, nhưng bún nước cay hơn bún thập cẩm, Trương Vũ thích ăn cay, Vương Tiểu Thanh thì sao cũng được, cay hay không cay đều thích ăn.

“Thật tiếc, giờ em mới biết quán bún ở đây ngon như vậy.” Vương Tiểu Thanh không khỏi cảm thán, sao trước đây cô lại không biết đến, đã bỏ lỡ nhiều món ngon, mỹ vị.

“Không sao, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến.” Trương Vũ ăn một bát thấy không đủ, gọi thêm một bát bún nước nữa.

Buổi chiều sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh trở về nhà mình, Trương Vũ để lại nửa cân tại heo, hai cái chân giò, một cân thịt ba chỉ và vài quả táo với lê.

“Trương Vũ, em không biết xử lý tai heo, anh mang về nhà làm đi.” Vương Tiểu Thanh không biết xử lý.

“Không sao đâu, đến lúc đó anh tới xử lý là được.” ngày nào Trương Vũ cũng đến.

“Được.” Vương Tiểu Thanh uống một ngụm nước, rồi rót cho Trương Vũ một ly.

Trương Vũ uống nước xong, liền chuẩn bị trở về.

“Chiều đến sớm một chút nhé, anh về trước đây.”

“Được, em biết rồi.” Vương Tiểu Thanh trở về phòng ngủ soi gương, có nên trao mình cho Trương Vũ không?

Nghĩ đến đây, Vương Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng, ở hiện đại, cho dù cô chưa từng yêu nhưng cũng đã thấy nhiều.

Bây giờ xem ra Trương Vũ thực sự yêu thương mình, đúng là như nâng niu trong lòng bàn tay.

Buổi chiều, Trương Vũ về đến nhà, ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu. Bà Vương đang quét dọn vệ sinh trong nhà, đối tượng của con trai tới nhà làm khách, đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.

Loading...