Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-06-12 15:14:10
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ôi trời, mẹ ơi, mấy cô tri thức đó con đã nhìn qua hết rồi, chỉ có tri thức Vương Tiểu Thanh là vừa mắt con, còn lại con không thích ai cả” Nhị Cẩu đã sớm có người trong lòng.

 

“Con ngốc à, người ta lớn lên đẹp như vậy, người ta có thể coi trọng con không?” mẹ Nhị Cẩu có tầm nhìn xa, Vương Mộng Mộng dù sao cũng ngang tầm với Nhị Cẩu.

 

“Mẹ, đừng đả kích con được không, mẹ chờ đi, ngày mai con sẽ đi giúp cô tri thức đó làm việc, cô ấy chắc chắn sẽ cảm động” Nhị Cẩu bắt đầu tưởng tượng về tương lai tươi đẹp.

 

Sáng hôm sau, mấy tri thức đều cùng lúc đến đại đội, nhưng thiếu mất một người là Vương Mộng Mộng.

 

“Đội trưởng, đồng chí Vương Mộng Mộng không hợp khí hậu, đêm hôm qua ói mửa, thực sự không còn sức để làm việc, có thể cho cô ấy xin nghỉ hai ngày được không” Trương Hồng Châu nói với đội trưởng.

 

“Được rồi, nhiều nhất là hai ngày, cô ấy phải trở lại làm việc, cô ấy là tới nông thôn, không phải tới hưởng phúc.” trong lòng đội trưởng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng lười quan tâm, nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

 

“Vâng, cảm ơn đội trưởng”.

 

Trương Hồng Châu thở phào nhẹ nhõm, Vương Mộng Mộng đã nói rằng nếu xin nghỉ thành công, sẽ cho cô hai miếng bánh trứng.

 

Hôm nay vẫn là nhổ mạ, làm xong công việc ngày hôm nay có lẽ còn thêm một ngày nữa, là kết thúc vụ lúa.

 

Vương Tiểu Thanh đang chăm chỉ nhổ mạ, đột nhiên có một bóng người đi đến.

 

“Đồng chí Vương Tri Thanh, nhổ mạ vất vả quá nhỉ, để tôi tới giúp cô” Nhị Cẩu hăng hái giúp Vương Tiểu Thanh nhổ mạ.

 

Vương Tiểu Thanh nhìn người đàn ông trước mắt, lôi thôi, lếch thếch, lưu manh, còn có chút hèn mọn.

 

"Vị đại ca này, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần. Tôi tự làm được." Vương Tiểu Thanh bước lên phía trước chặn hắn lại, không cho hắn cơ hội.

 

Nhị Cẩu Tử không có cơ hội nên đành phải quay trở về, một màn này bị Trương Hồng Châu chú ý đến, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa.

 

Buổi trưa lúc trở về, Nhị Cẩu Tử lại mò đến.

 

"Đồng chí Vương Tri Thanh, đây là trứng gà nhà tôi, nhận lấy, đừng khách sáo." Nhị Cẩu đưa qua hai quả trứng luộc.

 

Vương Tiểu Thanh nhìn hàm răng đen đúa, móng tay còn có bùn của Nhị Cẩu, thực sự không có chút thèm ăn nào.

 

"Không cần đâu." Vương Tiểu Thanh kéo Lưu Hiểu Yến chạy đi.

 

"Ơ! " Nhị Cẩu định đuổi theo.

 

"Vị đại ca này, có phải anh muốn tặng trứng gà cho đồng chí Vương Tiểu Thanh không?" Trương Hồng Châu gọi Nhị Cẩu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-35.html.]

 

"Phải." Nhị Cẩu nhìn cô ta, người phụ nữ này cũng không tệ, nhưng so với Vương Tiểu Thanh mà nói thì còn kém xa.

 

"Tôi có thể giúp anh, tôi và Vương Tiểu Thanh ở cùng một phòng. Vị đại ca này, cô ấy hay ngại ngùng, không dám nhận đồ của anh. Tôi giúp anh đưa qua, cô ấy chắc chắn sẽ nhận." Trương Hồng Châu nhìn chằm chằm vào hai quả trứng, hai mắt sáng lên.

 

"Vậy không còn gì tốt hơn, sau này ở Phong Thu Loan chỉ cần nhắc tên Nhị Cẩu, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi đi trước đây."

 

Nhị Cẩu đưa trứng cho Trương Hồng Châu, còn tiện tay sờ soạng một cái.

 

Trương Hồng Châu nhét trứng gà vào túi, nhanh chóng đi về rửa tay, thật ghê tởm.

 

"Tiểu Thanh, chuyện gì xảy ra thế, sao người đàn ông đó cứ bám theo cô mãi vậy?" Lưu Hiểu Yến có chút lo lắng.

 

"Tôi cũng không rõ lắm, không sao đâu, giữa ban ngày ban mặt, anh ta không dám làm gì đâu." trong lòng Vương Tiểu Thanh cũng không để ý tới, dù sao mình có không gian, thời điểm gặp nguy hiểm liền trốn vào trong không gian.

 

"Đồng chí Vương, vậy sau này cô đừng đi một mình, lòng người hiểm ác, hơn nữa cô lớn lên xinh đẹp, sợ có người nổi lên tâm tư xấu." Chương Giang Bắc lên tiếng.

 

"Được, cảm ơn đã nhắc nhở."

 

Ăn cơm xong, Trương Hồng Châu trốn vào nhà vệ sinh ăn hết hai quả trứng gà, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

 

Buổi chiều khi đi làm, công việc của Vương Tiểu Thanh lại bị làm gần hết.

 

"Tiểu Thanh, cô nói xem ai làm thế này?" Lưu Hiểu Yến hỏi.

 

"Không phải là người sáng nay đâu, anh ta không thể lén lút làm việc khi tôi không có ở đây, loại người đó nếu làm thì đã sớm đến tranh công rồi." trong lòng Vương Tiểu Thanh hiểu rõ.

 

"Đúng vậy, Tiểu Thanh, vẫn là cô thông minh." Lưu Hiểu Yến thầm than mình không hiểu lòng người.

 

Ngày thứ ba, vụ cấy lúa kết thúc sớm, lưng ai cũng mệt rã rời, trưởng thôn tuyên bố nghỉ ngơi một ngày.

 

Buổi tối về phòng, Vương Mộng Mộng vẫn nằm trên giường ngủ ngon, mấy ngày nay cô ta xin nghỉ chỉ ăn với ngủ.

 

Hôm nay vốn đến lượt cô ta nấu cơm, nhưng cô ta lại nói không biết nấu, chỉ biết ăn.

 

Cuối cùng vẫn là Trương Hồng Châu nói giúp cô ta nấu, nhưng mỗi tháng phải trả một đồng, Vương Mộng Mộng liền vui vẻ đồng ý.

 

Không phải chỉ là một đồng thôi sao, trên người cô ta còn có tám mươi đồng nữa.

 

Trên bàn ăn, Lưu Hiểu Yến hỏi Vương Tiểu Thanh ngày mai có đi chợ không.

 

"Có chứ."

 

Vương Tiểu Thanh còn có rất nhiều thứ chưa mua, lần trước mua dụng cụ nấu ăn, vốn định nấu nướng trong không gian, lại phát hiện không có d.a.o và thớt để thái, còn có muỗng xào rau cũng không có.

Loading...