Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-06-15 13:04:24
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Các thanh niên trí thức đã đến Phong Thu Loan thì là người của Phong Thu Loan. Quên không nói với mọi người, hộ khẩu của họ hiện tại đều đã được chuyển đến Phong Thu Loan, còn ai dám nói họ là người ngoài nữa không? Còn nấm trên núi, mọi người đã không đi hái sớm còn trách ai. Còn gà rừng, trước đây mấy người nói thanh niên trí thức vô dụng, giờ thanh niên trí thức bắt được gà rừng, mà mấy người lại không bắt được. Sao không tự nhận mình kém coi đi? Nếu tôi còn nghe thấy ai gây rối, châm ngòi ly gián, gây chuyện thị phi nữa thì đừng trách tôi không nể tình. Hôm nay ở đây tôi sẽ nói rõ ràng chuyện này, lâm sản trên núi, ai hái được là của người đó. Tan họp.”
Trưởng thôn đi rồi, những người vừa gây chuyện cũng giải tán.
"Oa, trưởng thôn thật lợi hại, cũng không ngạc nhiên lắm khi ông ấy có thể làm trưởng thôn, tầm nhìn thật cao," Giả Nam Ngọc cảm thán.
Vương Tiểu Thanh biết, những món quà và bánh bao trước đây cô tặng không phải vô ích. Sau này cô cũng sẽ tiếp tục xây dựng mối quan hệ để có thể bám rễ ở đây.
Gần đây có nhiều việc đồng áng, đội trưởng phân công một số người trồng ngô, xới đất, bón phân, một số cây trồng cũng cần được tưới nước.
Nhưng công việc của các nữ thanh niên trí thức lại nhẹ nhàng hơn, bọn họ chỉ cần nhổ cỏ dại trong ruộng và trên đất.
Hiện tại một ngày Vương Mộng Mộng được hai công điểm, Trương Hồng Châu một ngày được năm công điểm, cô ấy thực sự giỏi làm việc. Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đều được bốn công điểm.
Trong số các nam tri thức, Hoàng Cẩm được bảy công điểm, Giả Nam Ngọc và Chương Giang Bắc đều được sáu công điểm, nói chung công điểm của mọi người đều đủ để ăn.
Đội trưởng quả nhiên nói không sai, tên "Phong Thu Loan" không phải là vô nghĩa. Nơi đây gần núi gần sông, sản lượng cây trồng, thực vật, so với những nơi khác đều cao hơn.
Chỉ cần không lười biếng, muốn ăn no không phải chuyện gì quá khó. Làm việc chăm chỉ cả năm còn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Dạo gần đây, Vương Tiểu Thanh lúc làm việc luôn đội mũ, hiện tại tia cực tím rất mạnh, rất dễ bị cháy nắng.
Trương Hồng Châu và Vương Mộng Mộng cùng ba nam tri thức đều bị cháy nắng, còn cô và Lưu Hiểu Yến vì uống nước Linh Tuyền nên không bị đen đi.
Trong lòng Vương Mộng Mộng không ngừng lẩm bẩm, Vương Tiểu Thanh trước đây trông như thế nào chẳng lẽ mình không biết sao.
Theo lý mà nói, đến nông thôn thì phải trở nên xấu hơn mới đúng, sao bây giờ trông mình lại càng ngày càng trông như cô thôn nữ, còn Vương Tiểu Thanh lại càng ngày càng đẹp lên.
Một lát sau, lại thấy Nhị Cẩu Tử và Chương Giang Bắc chạy đến trước mặt Vương Tiểu Thanh tỏ vẻ quan tâm, lấy lòng.
Trương Hồng Châu ở một bên tức đến nghiến răng kèn kẹt, tại sao tất cả đàn ông đều vây quanh Vương Tiểu Thanh.
Trương Hồng Châu không cam lòng, cái tên Nhị Cẩu Tử c.h.ế.t tiệt kia, đnến hai mươi đồng cũng không cho nổi. Chương Giang Bắc thì thấy Nhị Cẩu Tử quấy rầy Vương Tiểu Thanh nên mới đến giải vây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-54.html.]
"Cảm ơn anh, đồng chí Chương, nhưng vì tôi mà đắc tội với kẻ tiểu nhân như vậy thật không đáng," Vương Tiểu Thanh sợ loại người âm hiểm như Nhị Cẩu Tử sẽ hại người.
"Không sao, tôi không sợ hắn, hắn ta đánh không lại tôi đâu," Chương Giang Bắc nói xong liền quay đi.
Nhị Cẩu Tử bị Chương Giang Bắc đuổi đi, trong lòng đã ghi hận Chương Giang Bắc, muốn tìm cơ hội dạy cho Chương Giang Bắc một bài học.
Buổi trưa, Vương Tiểu Thanh dùng chút nước hầm còn lại từ tối qua nấu mì sợi, ăn một bát lớn rồi vào không gian.
Trong không gian, lương thực và rau dưa đều đã đầy, cô nhất định phải đi chợ đen một chuyến. Thật ra cuộc sống hiện tại quá an nhàn, không muốn làm gì, mà cô cũng đã tăng cân không ít.
Vương Tiểu Thanh kiểm kê số lượng: 1000 cân cải thảo, 250 cân rau chân vịt, 500 cân cà rốt, 500 cân cải thìa.
Các bao tải đã mua trước đây còn lại 240 cái, giờ đã đầy, gồm 160 bao gạo, 80 bao bột mì. Trên mặt đất còn một đống lớn thóc chưa tách vỏ, vì không còn bao tải nữa. Vài ngày nữa tới ngày nghỉ nhất định phải đi mua thêm bao tải.
Qua vài ngày, đến ngày nghỉ, hôm nay không có nhiều người lên thị trấn, Lưu Hiểu Yến cũng không đi, chỉ có Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu đi.
Trên xe kéo, không ai nói chuyện với ai, Vương Tiểu Thanh thỉnh thoảng trò chuyện với các chị gái trong thôn.
"Tri thức Vương, sao cô lại trắng như vậy chứ, tôi thấy các tri thức khác đều đen hết rồi, sao cô vẫn trắng vậy, cô có bí quyết gì không?" một cô gái trẻ hỏi.
"Coi như là có đi, nếu không muốn bị rám nắng, phải giống như tôi ra ngoài phải đội mũ. Hơn nữa, sau một ngày làm việc, về nhà dùng khăn ướt lau mặt, sở dĩ mặt chúng ta sờ lên thấy khô ráp, chính là do da thiếu nước.."
Vương Tiểu Thanh nói xong, sở lên chiếc mũ của mình, chiếc mũ này vừa thoáng khí vừa nhẹ, đội lên rất thoải mái.
"Ồ, cô nói cũng có lý, lát nữa tôi cũng đi mua một chiếc mũ." Cô gái trẻ tuổi tin lời Vương Tiểu Thanh nói.
Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu cũng nghe thấy, sau khi xuống xe cũng vội vàng đi mua mũ.
Vương Tiểu Thanh trốn vào nhà vệ sinh, đeo khẩu trang, búi tóc lên, bôi tro lên mặt rồi đeo một chiếc kính.
Lần trước, cô lấy chiếc kính này từ trạm thu mua phế liệu, là kính râm, chủ yếu để che giấu danh tính. Thay bộ quần áo cũ màu đen, rồi đi tới chợ đen.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô định trực tiếp đi tìm lão đại của chợ đen, nhưng ai mà ngờ, bọn họ đã chuyển chỗ.
Vương Tiểu Thanh cảm thấy bọn họ thật đúng là rất thông minh, không còn cách nào khác đành phải đến chợ đen trước.