- Bà ơi, thực  cháu vẫn . Bà  cần lo lắng quá . Hồi nhỏ cháu theo ông nội học  nhiều,  còn học cả Đông y nữa. - Kiều Niên  .
- Đông y ? - Lục lão phu nhân lúc  mới nhớ   đây Kiều Niên thấy bà  khỏe nên  dặn Lục Kỳ đưa bà  bệnh viện kiểm tra. Hiển nhiên y thuật của Kiều Niên  .
- Vâng, ông nội cháu là Tần lão gia. Y thuật của ông  . Thấy cháu  thiên phú học y, ông  dạy cháu... - Kiều Niên mỉm , bắt đầu kể về tuổi thơ của   Linh Sơn.
Lúc đó, cô vẫn còn là một đứa trẻ. Ngoài việc học y, ngày nào cô cũng chơi đùa với các sư  và nghịch ngợm.
Kiều Niên  vài câu thú vị, khiến Lục lão phu nhân bật .
Khoảng một tiếng , Lục Châu  ngoài cửa gõ cửa.
- Vào . - Lục lão phu nhân  đến nỗi nước mắt trào . Bà gọi Lục Châu .
- Có chuyện gì ?
- Bà ơi, nhà cửa   chuẩn  theo lời bà dặn . Đồ ăn cũng  chuẩn  xong. Chúng cháu chỉ chờ bà xuống thôi! - Lục Châu giải thích.
Lục lão phu nhân dẫn Kiều Niên  ngoài. Nắm tay Kiều Niên, bà  khỏi than thở.
- Mấy   chuẩn  chậm quá. Chúng  xuống xem họ chuẩn  thế nào. Nếu   vấn đề gì, chúng  sẽ lên từ đường để cháu báo hiếu tổ tiên!
Lục lão phu nhân là   coi trọng lễ nghi. Bà cần  chuẩn   thứ  khi tiến hành các bước tiếp theo.
Vừa đến vườn,    thấy pháo hoa đủ màu sắc rực rỡ xung quanh biệt thự nhà họ Lục, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Lục lão phu nhân  trời, nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng bà cũng tìm   Kiều Niên.
Kiều Niên cảm nhận  tay Lục lão phu nhân đang run rẩy. Cô  sang  Lục lão phu nhân, chào hỏi.
- Bà nội.
Lục lão phu nhân  Kiều Niên, ánh mắt tràn ngập ý . Đôi mắt  ươn ướt, gật đầu.
Lục Kỳ  chôn chân  đất, sụt sịt. Nước mắt lăn dài  má. Tuy hồi nhỏ  từng tiếp xúc với chị gái, nhưng mãi đến khi chị gái trở về, cô mới hiểu  ý nghĩa của một gia đình trọn vẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1024-chi-em-gai-tot-nhat.html.]
Lục Giang  bên Lục Kỳ. Nghe thấy tiếng  nức nở của Lục Kỳ,  nhớ  hôm đó Lục Kỳ   như mưa trong điện thoại. Anh đau lòng  cô, xoa đầu cô.
Lục Châu  pháo hoa  trời,   Kiều Niên đang  cách đó  xa. Môi   cong lên.
Lục Niên ngẩn ngơ  pháo hoa  trời. Anh nhớ  bài hát  sáng tác cho Đường hồi đó. Cảm hứng dâng trào,  nảy  một ý tưởng mới. Anh lấy điện thoại  ghi âm  giai điệu  nghĩ .
Lục Nhiêu thở hổn hển, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mắt  đỏ hoe.
Tống Vũ  chôn chân  mặt đất, đôi mắt phản chiếu những tia pháo hoa tuyệt . Trong cơn mê man, cô trở về tuổi thơ.
Lúc đó, cô còn nhỏ. Vì gần đến năm mới, cô   các bạn cùng lớp sẽ đốt pháo hoa ở nhà, nên cô  tự mua pháo hoa nhỏ về đốt ngoài vườn.
Lúc đó, bà nội thấy cô đốt pháo hoa, bà  lấy  những quả pháo hoa nhỏ mà cô  mua. Bà còn nghiêm khắc  với cô: "Nhà   phép đốt pháo hoa. Nếu cháu thích pháo hoa thì  chỗ khác chơi!"
Sau , cô mới  bà nội  cho nhà họ Lục đốt pháo hoa vì Đại tiểu thư.
Tuy thích pháo hoa, nhưng vì là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên cô  đốt.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy  buồn.
Những bông pháo hoa rực rỡ  bầu trời   dành cho cô.
Cuối cùng Lục Kỳ cũng lau nước mắt. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Vũ, lòng cô ấm .
Chị Tống Vũ chắc hẳn  xúc động đến mức sắp  vì chị gái cô  trở về.
Nghĩ , Lục Kỳ bước một bước về phía Tống Vũ, đưa tay nắm lấy tay cô . Cô khẽ gọi.
- Chị Tống Vũ, giờ chị gái  trở về, ba chúng  chắc chắn sẽ là chị em  nhất  đời như chị  !
Đồng tử của Tống Vũ giãn   ngừng, và khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Kỳ hiện lên trong mắt cô.
Lục Kỳ   em ruột của cô, nhưng cô  thể cảm nhận   ấm gia đình từ Lục Kỳ.
Ngược , Tống Tuyết khiến cô cảm thấy sợ hãi.