- Bà nội. - Kiều Niên mỉm  bước đến bên bà Lục, đưa tay đỡ bà.
Khi bà Lục  thấy Kiều Niên, ánh mắt bà tràn ngập yêu thương trìu mến. Môi bà bất giác cong lên, trìu mến .
- Vì cháu về vội nên bà  chuẩn  quà cho cháu. Để bà cho cháu xem bộ sưu tập riêng của bà. Cháu cứ chọn món cháu thích. Cháu  gì cũng !
Lục Kỳ lập tức bước đến, mắt sáng lên. Cô mỉm  với Kiều Niên và .
- Chị ơi, bộ sưu tập riêng của bà nội  là đồ , đừng thương xót!
Bà Lục  thấy lời Lục Kỳ , bà  nhịn   thành tiếng.
- Cháu thật là cái gì đó. Cháu  như thể  đây bà  nỡ cho cháu bất cứ điều gì   .
- Bà ơi, cháu   thế. Cháu chỉ bảo chị đừng thương xót thôi! - Lục Kỳ mỉm , .
Lục lão phu nhân  Lục Kỳ , nụ  càng thêm rạng rỡ.
Kiều Niên  từ chối, nhưng nghĩ đến thiện ý của bà nội, cô   . Cô theo bà nội  kho.
Lục lão phu nhân  một kho riêng. Nghe  hầu hết đồ đạc bên trong đều do bà mua từ nhỏ. Một  là do ông nội tặng, bà luôn trân trọng.
Khi Kiều Niên  những món đồ bên trong, cô sững sờ. Vàng bạc, châu báu, ngọc thạch, đồ cổ.
Lục lão phu nhân  những món đồ bên trong, khóe môi  cong lên. Mỗi món đồ đều   ý nghĩa, tượng trưng cho tuổi trẻ của bà.
Kiều Niên thực sự   nên lựa chọn thế nào. Ánh mắt cô dừng  ở một bức tranh, cô mỉm .
- Bà nội, cháu thích bức tranh đó.
Nghe Kiều Niên , bà Lục  theo ánh mắt của cô. Ánh mắt bà dừng   bức tranh, nụ  trong mắt bà càng lúc càng rõ nét.
Bà vội vàng nhờ  gỡ bức tranh xuống. Bà mỉm  với Kiều Niên, dịu dàng .
- Bức tranh  bà vẽ tặng cháu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1031-qua-tang.html.]
Đây là một bức tranh Trung Quốc. Bức tranh khắc họa một đứa trẻ   sách  bãi cỏ trong vườn. Xung quanh  vài chú bướm bay lượn. Cách đó  xa,  một đài phun nước, những giọt nước lấp lánh phản chiếu cầu vồng  ánh nắng mặt trời.
Bà Lục  bức tranh, mắt  đỏ, như đang nhớ  cảnh tượng lúc đó.
- Đây là hình ảnh hồi nhỏ của cháu đấy. Hồi đó cháu thích  sách và thường chơi đùa  bãi cỏ. Lúc đó bà ở tầng hai. Sau khi chụp ảnh, bà  vẽ bức tranh  theo ảnh. Bà định tặng cháu nhân dịp sinh nhật, nhưng  lâu , cháu...
Nói đến đây, giọng Lục lão phu nhân nghẹn .
-  giờ cuối cùng cũng  cơ hội tặng cháu .
- Cảm ơn bà nội. - Kiều Niên mỉm  .
- Cháu xem thử xem, cháu còn thích bức nào nữa ? - Lục lão phu nhân mỉm  với Kiều Niên và nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Niên  quanh. Cuối cùng, cô lắc đầu, .
- Bà nội, cảm ơn lòng  của bà. Cháu  cảm kích. Cháu thích bức tranh  nhất. Cháu sẽ  vui.
Thấy Kiều Niên   chọn thêm, Lục lão phu nhân thở dài bất lực. Cảm thấy Kiều Niên  vẻ ngại ngùng, bà chủ động chọn hơn mười bức cho cô. Bà bảo  hầu đóng gói  và gửi đến biệt thự nhà họ Cố .
Khi Kiều Niên và Lục lão phu nhân  khỏi kho, Lục Niên  tới. Anh cầm một viên kẹo ngô đưa cho Kiều Niên.
- Cảm ơn  Hai. - Kiều Niên mỉm  nhận lấy, xé lớp giấy gói và bỏ viên kẹo  miệng.
- Anh Hai, cháu còn nhớ hồi nhỏ Đường  thích ăn kẹo ngô ? - Bà Lục ngạc nhiên  Lục Niên. Mấy năm nay, Lục Niên  bao giờ chịu tổ chức sinh nhật cho Đường. Bà cứ nghĩ Lục Niên  thích Đường.
Lục Niên mỉm  với bà Lục,   Kiều Niên, hỏi.
- Em Niên, giờ em  rảnh ? Anh  bài hát mới .
Nghe Lục Niên  , bà Lục như trở về hơn hai mươi năm .
Lúc đó, Lục Niên  là một nghệ sĩ piano khá nổi tiếng. Mỗi ngày,  chỉ  chơi đàn. Anh ít khi nghịch ngợm, trông chẳng giống trẻ con chút nào.
Lúc đó, bà lo lắng Lục Niên sẽ ngốc nghếch khi chơi đàn piano.