- Không sai. Người chúng  bắt giữ là Kiều Hân. Xin đừng  phiền chúng  khi chúng  đang  việc! - Viên cảnh sát mặt lạnh tanh .
- Vậy   thể  chuyện với con gái   ?  chỉ ...
Tô Tuyết  kịp  hết câu, Kiều Hân  lạnh lùng ngắt lời.
-  nghĩ giữa chúng  chẳng  gì để  cả!
Tô Tuyết  Kiều Hân , bà như  sét đánh. Bà  chôn chân tại chỗ,  Kiều Hân với vẻ mặt khó tin. Giọng bà run run.
- Con... con thật sự  hết  chuyện ?
Kiều Hân dừng , hai viên cảnh sát cũng . Họ để hai  con  chuyện!
- Nếu    khác  thì đừng ! - Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi .
Tô Tuyết cảm thấy tim  như  móc  khỏi lồng ngực. Đau đến mức gần như nghẹt thở. Bà lắp bắp giải thích.
- Lúc đó   thả con . Không ngờ con  đụng  Lục Châu. Con  tin !
- Bà  từng nghĩ đến việc giao  cho Lục Châu ? Lúc đó   bắt  bằng cách nào? - Kiều Hân  lạnh hỏi.
- Lúc đó,  cố ý thả con xuống giữa đường để Lục Châu  tìm thấy con. Mẹ còn định lái xe  dụ họ , nhưng  ngờ cuối cùng    tìm thấy con! Gần cuối, Tô Tuyết  đến mức  thở nổi. Với vẻ mặt tuyệt vọng, bà .
- Con là con gái của . Con  bảo vệ   ,     thể  hại con ?
Kiều Hân  lạnh hỏi.
- Cuối cùng bà cũng chịu khai  ? Nếu   bà đón  từ bệnh viện về,    gặp  Lục Châu? Nói cách khác, ngay từ đầu bà  định giao  cho  . Sau đó, bà cảm thấy tội  và chuẩn  buông tha . Có đúng  ?
Tô Tuyết  Kiều Hân ,  há miệng, nhưng   nên lời.
Kiều Hân  đúng!
Đây là  của bà!
Ban đầu, bà đúng là định  lời Kiều Sơn, giao Kiều Hân cho Lục Châu để bảo vệ con trai.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Lúc , một  hầu đẩy Kiều Sơn  xe lăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1085-con-phai-tin-me.html.]
Kiều Sơn đang  viện, nhưng   gọi điện bảo ông về nhà. Họ  nếu ông  về, họ sẽ tấn công Kiều Vũ, nên Kiều Sơn đành   .
Ông  viên cảnh sát đang giữ Kiều Hân, đồng tử bất giác giãn . Ông kinh ngạc hỏi.
- Sao các   mang con  ?
Khi Kiều Hân  Kiều Sơn , cô sững sờ.
Ánh mắt cô rời khỏi mặt Kiều Sơn và dừng  ở chân ông. Chính tay cô  bẻ gãy chân ông.
Mắt Kiều Hân càng lúc càng đỏ. Nếu cô  chọc giận Cố Châu,  Cố Châu  ép cô bẻ gãy chân cha ?
Người duy nhất mà cô  thất vọng trong gia đình  chính là cha cô!
Đôi chân Kiều Hân khuỵu xuống, suýt nữa thì ngã xuống đất. Thấy , viên cảnh sát lập tức đỡ Kiều Hân dậy.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Kiều Hân  Kiều Sơn với đôi mắt ngấn lệ. Cô đưa tay lau nước mắt  khi kịp  rõ mặt Kiều Sơn.
Có lẽ vì chân cha cô  thương, trông ông tiều tụy hơn  nhiều.
Kiều Hân vẫn nhớ ngày xưa Kiều Sơn từng  phấn chấn, nhưng giờ cha cô  tàn tật!
Kiều Hân vô cùng hối hận!
Lúc đó, cô  nên để cha  chịu khổ  !
Cô   tổn thương  yêu thương cô nhất  đời!
Kiều Hân  mặt Kiều Sơn, nghẹn ngào .
- Bố ơi, con thực sự xin . Con   bố tổn thương. Lẽ  lúc đó con nên gãy chân. Giờ con mới , trong nhà chỉ  bố đối xử  với con nhất!
May mắn , cha cô  đối xử  với cô. Nếu , cô  cảm thấy   còn hy vọng sống sót.
Kiều Sơn  Kiều Hân  , cảm thấy  chút áy náy, nhưng giờ ông  thể   sự thật. Những gì xảy  với Kiều Hân ở Thổ Miếu giống như một cái gai trong tim ông.
Kiều Sơn áy náy .
- Đừng  . Bố  bảo vệ con . Con là con gái của bố, bố  cố gắng hết sức để bảo vệ con!
Tô Tuyết  bên cạnh  Kiều Sơn   thì trợn tròn mắt, suýt nữa thì  thở .
- Sao   giả tạo như ? - Tô Tuyết lớn tiếng chất vấn, giận dữ trừng mắt  Kiều Sơn.