Lâm Đào mỉm  với Viện trưởng Lâm.
- Bố ơi, bố chắc hẳn đang  vui mừng. Bố rõ ràng đang thèm thuồng thảo dược của Niên Niên!
Nụ  của Viện trưởng Lâm càng rạng rỡ hơn.
- Con ơi,  con cứ    những lời lẽ chân thành như ?
- Thấy , bố cũng đồng ý là con  thật mà. - Lâm Đào trêu chọc.
- Là  của bố vì  nuông chiều con. Con còn chẳng  phép lịch sự là gì nữa. Con nên gọi Kiều Niên là chị! - Vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, Viện trưởng Lâm bắt đầu lên lớp Lâm Đào.
- Dừng , dừng , dừng ! Con    nữa!
Lâm Đào thực sự lo Viện trưởng Lâm sẽ tiếp tục bài giảng dài dòng của . Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- Con dẫn Niên Niên  tham quan viện nghiên cứu của chúng !
Viện trưởng Lâm  kịp  gì, Lâm Đào  kéo Kiều Niên  mất.
Nhìn bóng lưng xa dần của Lâm Đào và Kiều Niên, viện trưởng Lâm  khỏi mỉm .
Khoảng chín giờ sáng, khách khứa bắt đầu kéo đến tấp nập.
Viện trưởng Lâm  ở cửa đón tiếp, miệng  tít mắt.
Thật , Kiều Niên  thích những dịp như thế . Nếu   vì viện trưởng Lâm và Lâm Đào, cô   đến.
 lúc , điện thoại của Kiều Niên bắt đầu reo. Cô lấy điện thoại  và thấy một tin nhắn WeChat.
[Kiều Hân và Tô Yến  mang cỏ Suranne đến Viện nghiên cứu của ông Lâm.]
Kiều Niên gõ [Được ]  cất điện thoại  túi.
Lâm Đào  giám đốc Lâm đang vui vẻ. Một thoáng lo lắng thoáng qua trong mắt cô. Cô tiến  gần Kiều Niên, nhỏ giọng hỏi.
- Niên Niên,  thật sự tìm thấy cỏ Suranne  ? Bố tớ  chờ đợi hai mươi năm . Tớ  lo ông  sẽ...
Ánh mắt Kiều Niên dừng  ở Kiều Hân và Tô Yến  bước  phòng. Môi cô cong lên thành một nụ  rạng rỡ, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh.
- Nhìn kìa, cỏ Suranne    đến  ?
Lâm Đào chớp mắt vẻ khó hiểu. Cô  theo ánh mắt Kiều Niên, thấy một cô gái xinh xắn và một  trai trẻ  trai đang bước .
Vì hai  trông  thu hút, nên  bước   trở thành tâm điểm chú ý.
Lâm Đào  Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu. Cô hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-112-man-kich-bat-dau.html.]
- Hai   chỉ là khách khứa, hình như chỉ tự  đến thôi. Cỏ Suranne ở  ?
Kiều Niên nở một nụ  đầy ẩn ý, khẽ nhướn mày.
- Cứ chờ xem! Vở diễn sẽ bắt đầu  sớm thôi.
Ánh mắt Kiều Niên rơi xuống khuôn mặt Kiều Hân. Tối nay, cô sẽ giẫm nát sự kiêu ngạo của Kiều Hân, khiến cô   bao giờ  thể ngẩng cao đầu nữa.
Ở cửa viện, Tô Yến đang vui vẻ trò chuyện với Viện trưởng Lâm.
Kiều Hân ngoan ngoãn  cạnh Tô Yến, cẩn thận kéo tay áo .
Tô Yến liếc  Kiều Hân  gật đầu. Rồi     Viện trưởng Lâm.
-   đặc biệt chuẩn  một món quà nhỏ cho ông. Hy vọng ông sẽ nhận!
Viện trưởng Lâm  Tô Yến , thản nhiên đáp.
- Cậu  cần mang quà. Tự  mang đến là đủ . Cậu quá khách sáo!
 lúc , trợ lý của Tô Yến mang  một chiếc hộp  một mét khối. Nó  bọc vải đỏ, tỏa  một luồng khí tức bí ẩn.
Những  xung quanh  khỏi ngoái  .
Kiều Hân nở nụ  rạng rỡ. Đôi mắt cô cong cong thành hình trăng khuyết khi bước đến gần trợ lý. Cô đặc biệt thích thú khi  chú ý.
 lúc , Kiều Niên bước tới, kéo theo Lâm Đào. Cô liếc  Kiều Hân với vẻ mặt thản nhiên và hỏi.
- Cô đến  ?
Kiều Hân đang đắc ý thì đột nhiên  thấy một giọng  quen thuộc. Cô   và thấy Kiều Niên đang  cạnh viện trưởng Lâm.
Tim Kiều Hân đập thình thịch.
Kiều Niên.
Sao cô   ở đây?
Kiều Hân nhanh chóng lấy  bình tĩnh, mỉm  ngọt ngào.
- Chị, chị cũng ở đây . Thật trùng hợp.
 lúc , ánh mắt Tô Yến rơi  Kiều Niên.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi xương quai xanh quyến rũ. Mái tóc cô buông xõa  lưng thành một lọn xoăn mềm mại. Trông cô như một nàng tiên từ  trời giáng xuống.
Tô Yến  thể rời mắt khỏi cô.