- Cảm ơn con. - Giọng Kiều Niên  chút nghẹn ngào, mắt  đỏ. Nước mắt trào .
Cố Kỳ ôm chặt Kiều Niên, chậm rãi .
- Mẹ,   cần cảm ơn con.
Kiều Niên ngẩng đầu lên, chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt.
Một lúc lâu , Kiều Niên mới buông Cố Kỳ .
Cố Kỳ mỉm  với Kiều Niên và vẫy tay.
- Con hy vọng   thể gặp  ông bà ngoại thật !
Tiểu Thi vẫy tay thật mạnh, nụ  hạnh phúc hiện rõ  khuôn mặt.
- Mẹ, chúc  may mắn!
Kiều Niên  xuống Cố Kỳ và Tiểu Thi. Khóe môi cô cong lên, gật đầu thật mạnh.
- Ừm!
Cố Châu và Kiều Niên bước  khỏi biệt thự nhà họ Cố. Vừa lên xe, Kiều Niên  lấy khăn giấy lau nước mắt.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Cố Châu  xuống bên cạnh Kiều Niên, đưa tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Sao ?
- Em chỉ đang nghĩ về chuyện cũ thôi.
Kiều Niên kể với Cố Châu về việc cô  thỏa thuận với Cố Kỳ tìm  . Cô  khỏi thở dài.
- Thật , em thấy  khá hạnh phúc. Tuy  đây  hạnh phúc, chịu nhiều đau khổ, nhưng giờ  tìm  con, sắp  gặp  gia đình, em thấy  hạnh phúc hơn  khác!
Cố Châu vẫn dịu dàng  Kiều Niên. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên, như đang an ủi cô.
Thật ,  cảm thấy   may mắn, nhất là  khi gặp  Kiều Niên. Tình trạng của    định và mong ước bấy lâu của   thành hiện thực.
Hơn nửa tiếng .
Kiều Niên  hàng xe dài  mặt, khẽ nhíu mày.
- Sau giờ  việc, xe cộ đông quá!
Cố Châu liếc  chiếc đồng hồ  cổ tay. Anh và Kiều Niên  kẹt ở đây mười phút .
Nếu   sẽ kẹt xe ở đây,   lái xe thẳng  đường cao tốc . Dù  thể   vòng mười phút,  cũng  gặp  tình trạng kẹt xe!
 lúc , điện thoại của Kiều Niên reo lên.
Cô lấy điện thoại  và thấy là  trai gọi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1138-rat-vui.html.]
- Anh. - Sau khi Kiều Niên  máy, cô áp điện thoại  tai và gọi.
- Em đang ở ?
- Bọn em đang  kẹt xe. Giờ là giờ cao điểm, đường đông ! - Vừa , Kiều Niên  nhíu mày, tim thắt .
Lòng bàn tay Kiều Niên  đổ mồ hôi vì lo lắng. Tuy đang than vãn về chuyện kẹt xe, nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn  nghĩ  cách nào để đối mặt với .
- Để   xe máy đón em nhé?
- Không cần ,  cần . Nếu  đến, nửa đường  thể  kẹt xe. Em sẽ từ từ chờ!
Kiều Niên luôn  ngoài khi   đang  việc nên cô  bao giờ nghĩ đến chuyện kẹt xe.
Cố Châu  ngờ   chuyện kẹt xe.
- Em   kẹt xe bao lâu . Để  gọi   xe máy đến đón em! - Lục Châu lo lắng .
Kiều Niên cúi đầu, dùng điện tử để định vị bản đồ. Cô .
- GPS báo  mười phút nữa là  thể . Anh ơi,  đợi em ở nhà nhé!
Lục Châu suy nghĩ một chút,  nhất quyết cho  đến đón Kiều Niên.
Sau khi Kiều Niên cúp máy, cô nắm chặt điện thoại. Môi mím chặt, mắt  thẳng về phía !
- Em  cần lo lắng. Dì Lục là   hiền lành! - Thấy Kiều Niên căng thẳng, Cố Châu an ủi.
Nghe lời Cố Châu, Kiều Niên nghĩ đến các  trai và Lục Kỳ. Các  em cô đều là những   hiền lành,  cô hẳn cũng  hiền lành.
Lần , Kiều Niên  còn căng thẳng như  nữa. Cô mỉm  .
- Em  còn căng thẳng nữa.
Nói xong, điện thoại di động của cô  reo lên!
- Lần  ai gọi ? - Cố Châu thản nhiên hỏi.
- Là  Hai. Em  máy đây. - Kiều Niên  tên  gọi  điện thoại, mỉm   với Cố Châu.
Cố Châu gật đầu.
Kiều Niên nhấc máy, áp điện thoại  tai.
- Anh Hai?
- Em Niên, gần về đến nhà ? - Giọng Lục Niên dịu dàng vang lên từ điện thoại.
Kiều Niên mỉm  .
- Chắc em sẽ về muộn một chút. Đừng lo lắng.
- Được ,    đồ   đón em ở cửa nhé. - Lục Niên   tai  Bluetooth. Ánh mắt  dừng  ở tủ quần áo. Mẹ và em gái  sắp gặp . Một ngày quan trọng như ,   mặc gì đó thật .