Dưới ánh sáng dịu nhẹ, mái tóc đen tuyệt  của bà buông xuống  lưng như thác nước. Khuôn mặt thanh tú, gương mặt trái xoan hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Tim Kiều Niên đập thình thịch như trống. Cơ thể cô  cứng đờ,  chôn chân  mặt đất,  chằm chằm   phụ nữ.
Đó là  cô, Tô Nhan.
Trước đây cô      ngoài năm mươi. Cô cứ nghĩ rằng dù   chăm sóc bản  chu đáo đến , cô cũng  thể  thấy dấu vết thời gian  khuôn mặt bà.
 cô  nhầm.
Khuôn mặt Tô Nhan như thể  từng trải qua thời gian. Bà trông như một mỹ nhân tuổi ba mươi.
Bà toát  một khí chất uy nghiêm  phần đáng sợ.
Trước đây Kiều Niên cứ nghĩ   là một   dịu dàng. Giờ thì, hóa    là một   nghiêm khắc.
Trước đây, Cố Châu từng   cô  dịu dàng, nhưng  cô  cảm thấy    vẻ đặc biệt tuyệt vời!
Kiều Niên nhớ  Bạch Huệ mà cô từng gặp. Bạch Huệ cũng là một    nghiêm khắc!
Chỉ khác là Bạch Huệ vẫn toát  vẻ bá đạo, còn Tô Nhan  toát  vẻ nghiêm nghị khiến    trầm trồ!
Có lẽ là do ánh mắt của Kiều Niên quá nóng, nên Tô Nhan cũng để ý đến Kiều Niên!
Khi Tô Nhan  thấy Kiều Niên, bà  sững sờ. Bà nhíu mày lạnh lùng liếc  các con trai, giọng điệu đầy vẻ bất mãn.
- Nhà  khách. Sao các con  báo  cho ?
Vừa , Tô Nhan  chỉnh  quần áo ngủ, như thể đang tỏ  lịch sự với khách !
Lúc , ánh mắt   trong nhà họ Lục đều đổ dồn về phía Lục Châu,  hiệu cho  giới thiệu Kiều Niên với Tô Nhan.
Tô Nhan tự nhiên nhận  ánh mắt của bọn trẻ. Trong mắt bà hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng bà nhanh chóng lấy  bình tĩnh và hỏi Lục Châu.
- Cô gái  là bạn gái con ?
Nghe thấy lời Tô Nhan,   đều sững sờ tại chỗ!
Bà  đang nghĩ gì !
Lục Kỳ rõ ràng đang nắm tay Kiều Niên. Nếu   nghi ngờ, thì hẳn là bà nghi ngờ Kiều Niên là bạn của Lục Kỳ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1141-khach.html.]
Sao   nghĩ Kiều Niên là bạn gái của  Cả chứ?
Lúc , Cố Châu bước tới, chào hỏi  lễ phép.
- Dì Tô, lâu quá  gặp!
Nghe thấy giọng  , ánh mắt Tô Nhan lập tức dịu . Ánh mắt bà  chằm chằm  mặt Cố Châu, khóe môi khẽ cong lên,  nhanh chóng bước  cửa.
- Tiểu Châu,  đây cho dì xem nào. Mấy năm nay cháu thế nào ?
Tô Nhan dường như nghĩ  điều gì đó. Bà  Kiều Niên  mỉm .
- Cô gái  là bạn gái của cháu ?
Cố Châu nở nụ  hiền hậu, trông như một quý ông lịch thiệp. Anh bắt đầu .
- Cháu   Cả  hôm nay dì về, nên  dẫn vợ đến thăm. Cháu   phiền dì ?
- Sao cháu   phiền dì chứ? Trông cháu đỡ hơn  nhiều . Bên ngoài lạnh quá. Vào nhà nhanh lên! - Tô Nhan  sức khỏe của Cố Châu  , nếu  cảm thì  !
Tô Nhan  khỏi thở dài trong lòng!
Cố Châu quả là một đứa trẻ ngoan!
Nếu con gái lớn của bà còn sống, Cố Châu sẽ là con rể của bà!
Số mệnh thật trớ trêu!
Cố Châu bước đến bên Kiều Niên. Lục Kỳ vô thức vội vàng buông Kiều Niên , ngoan ngoãn  ở bên .
- Dì Tô, cô  tên là Kiều Niên. Cô  là vợ cháu!
- Chúng   trong  chuyện nhé! - Tô Nhan  hiệu cho Cố Châu và Kiều Niên  , ánh mắt bà dừng   mặt Kiều Niên. Vừa  thấy ánh mắt của Kiều Niên, tim bà bỗng hẫng một nhịp!
Có lẽ thật sự là trùng hợp khi Cố Châu   là con rể của bà, nhưng vợ của Cố Châu trông  giống con gái nhà họ Lục.
Đặc biệt là đôi mắt của Kiều Niên. Chúng giống hệt mắt bà.
Bà vẫn nhớ đôi mắt của con gái lớn  giống mắt . Nếu con gái lớn lớn lên, chắc hẳn nó cũng sẽ  đôi mắt giống Kiều Niên.
Không hiểu , bà cảm thấy cô gái  trông đặc biệt đáng yêu. Sau đó, bà  Cố Châu, nhẹ nhàng .
- Hai  quả thực là một cặp trời sinh. Trông  xứng đôi. Chúc hai  trăm năm hạnh phúc!