- Chắc Kiều Niên giận đến mức   nên lời!
- Lúc  gặp cô ,  cứ tưởng cô  là một tiểu thư thông minh, rộng lượng. Không ngờ cô   độc ác đến !
- Một kẻ độc ác như  đáng  xuống mười tám tầng địa ngục!
Nghe    , Kiều Hân cắn môi, cố tỏ  vô tư, .
- Chú Tống, tất cả là  của cháu. Cháu  dối chú. Cỏ Suranne … Cỏ Suranne  là do chị cháu trồng.
Thấy vẻ mặt chịu thua của Kiều Hân, Tống Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Hân, thông cảm .
- Cháu ngoan,   lúc nào cũng thỏa hiệp  . Đừng buồn. Chú sẽ  về phía cháu!
Nói xong, ánh mắt Tống Hoa  về phía Lâm Viện trưởng. Một nụ  thoáng hiện  khuôn mặt nghiêm nghị của ông.
- Viện trưởng Lâm, lâu quá  gặp.  xin  vì  đến mà   mời.
Tống Hoa và Viện trưởng Lâm từng là bạn học.
- Ông  đến , bây giờ  những lời  còn  ích gì? Ông chỉ là vật cản trở!
Viện trưởng Lâm  Tống Hoa là kẻ đê tiện, nên cũng chẳng buồn tiếp đãi ông  tử tế.
Da mặt Tống Hoa dày hơn cả tường thành. Ông     để tâm đến sự khó chịu của Viện trưởng Lâm. Ánh mắt ông   thẳng  mặt Kiều Niên.
- Kiều Niên,   nguyên tắc chứ. Là chị gái,  lúc nào cô cũng cướp đồ của em gái  chứ? Cứ tiếp tục như  thì cô sẽ  bao giờ  chỗ  trong ngành y  nữa. Nếu bây giờ cô chịu xin  Kiều Hân, thì  sẽ để những chuyện  qua cho qua.
- Ăn cắp thành quả lao động của  khác mà  hề bỏ công sức. Tống Hoa, ông  đúng! – Viện trưởng Lâm dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Tống Hoa   phớt lờ lời Viện trưởng Lâm.
Không ai khác  mặt lúc   thể so sánh với ông , nhất là xét về địa vị của ông  trong ngành y. Nhiều  trong đám đông vẫn  nịnh nọt ông  mới đạt  mục đích.
- Kiều Niên, xin  em gái cô ! - Tống Hoa nghiêm giọng hét lên.
- Ông Tống, những gì ông   kỳ lạ. Chỉ vì ông  cô  trồng cỏ Suranne, chẳng lẽ cô  chính là  trồng nó ? Ông là Chúa ? Chắc   bỏ sót lời ghi chú. - Vẻ mặt của Kiều Niên vô cùng bình tĩnh.
Những  xung quanh  Kiều Niên , mặt họ đỏ bừng vì tức giận.
- Kiều Niên, cô   ông  là ai ?
- Kiều Niên, cô cãi  với em gái cô thế nào thì  liên quan đến chúng .  giờ cô  vu khống ông Tống. Cô mất trí  ?
Kiều Niên  đó  những   chỉ trích , ai nấy đều giảng đạo lý. Môi cô nhếch lên khinh bỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-122-ghe-tom-qua.html.]
- Chỉ là một cọng cỏ Suranne thôi mà. Nếu  lấy   thì chắc cũng chẳng ! – Cô .
- Kiều Niên đúng là đồ điên. Một cọng cỏ Suranne đáng giá cả chục triệu!
- Nếu cô   điên,  cô     cỏ Suranne quý giá đến thế chứ?
- Được , chúng   thôi. Kiều Niên chắc chắn đang  gây sự chú ý và cướp công của em gái !
- Kiều Niên thật là kinh tởm!
 lúc , trợ lý của Viện trưởng Lâm loạng choạng bước  phòng, thở hổn hển.
- Viện trưởng Lâm, quà của cô Kiều Niên  đến !
Nghe thấy lời  của trợ lý,   xung quanh đều bật .
- Món quà  thể khiến trợ lý của Viện trưởng Lâm hoảng hốt. Quà của Kiều Niên chắc hẳn  độc đáo!
- Có  Kiều Niên gửi cả xô phân đến ?
- Ai mà  ? Có thể là thật!
Khi Viện trưởng Lâm  thấy lời  của  , sắc mặt ông tối sầm . Ánh mắt ông rơi  mặt trợ lý.
- Sao   hoảng hốt ? Có cái gì mà   từng thấy  đây?
Trợ lý tỏ vẻ khó chịu. Ông  cẩn thận hỏi.
- Vậy...  thì,   nên mang quà đến bây giờ ?
- Làm !
Viện trưởng Lâm  rõ rằng dù món quà của Kiều Niên  tệ đến  thì cũng  đến mức như   đồn đại.
Trợ lý gật đầu  bước  ngoài.
Những  xung quanh  Kiều Niên với vẻ thích thú, chờ đợi để  nhạo cô.
Tống Hoa  Kiều Niên với vẻ ngạo mạn, bình tĩnh .
-   ảnh Kiều Hân đang trồng cỏ Suranne đây.
Nói xong, Tống Hoa mở khóa điện thoại, mở một bức ảnh, đưa điện thoại cho  .
Trong ảnh, Kiều Hân đang vui vẻ cầm một chậu hoa nhỏ. Một mầm xanh  nhú  từ trong chậu.
Không cần  , đây chắc chắn là cỏ Suranne.